Giang Vũ Phi làm trợ thủ cho anh, tuy rất mệt nhưng cũng học được rất nhiều điều.
Rất nhanh sau đó, đã đến ngày tết.
Người nhà Tiêu Lang đều ở nước ngoài, Giang Vũ Phi định ăn tết cùng với anh, nhưng mà mồng hai, cô vẫn phải đi về nhà.
Vương Đại Trân gọi điện thoại cho cô, cười tủm tỉm nói: "Vũ Phi à, việc kinh doanh khách sạn của ba dượng con thuận lợi, kiếm được không ít tiền, tất cả đều là nhờ có sự giúp đỡ của Thiên Lăng. Mồng hai con dẫn nó về nhà ăn cơm, mẹ làm sủi cảo cho nó ăn."
"Mẹ, Nguyễn Thiên Lăng bận rộn nhiều việc, chắc là anh ấy không có thời gian đi đâu." Giang Vũ Phi nói dối không chớp mắt.
Dù sao trước khi cô với Tiêu Lang đính hôn, cô cũng không dám nói chuyện ly hôn với người nhà.
Cô sợ bọn họ không đồng ý chuyện cô kết hôn với Tiêu Lang, càng sợ là họ sẽ hợp tác với Nguyễn Thiên Lăng ngăn cản cô kết hôn với Tiêu Lang.
Nguyễn Thiên Lăng đã từng nói, anh nhất định không cho phép cô lấy Tiêu Lang, người đó nói được thì sẽ làm được, cô phải luôn luôn đề phòng.
“Lần nào con cũng nói nó bận rộn nhiều việc, kêu nó đến nhà chúng ta ăn cơm cũng khó vậy sao? Vũ Phi, có phải con lại cãi nhau với Thiên Lăng rồi không?”
“Mẹ, mồng hai con về nhà, Nguyễn Thiên Lăng thật sự sẽ không đi, chuyện của con với anh ta không cần mọi người quan tâm.”
“Cái đứa nhỏ này…”
Giang Vũ Phi nói qua loa với mẹ vài câu rồi liền tắt điện thoại.
Tiêu Lang lại gần cô, ôm cô từ phía sau: "Có muốn anh về cùng với em không?"
Cô lắc đầu, quay người nói với anh một cách áy náy: "Không phải là em không muốn giới thiệu anh cho ba mẹ em biết, mà thật sự là em sợ họ biết rồi sẽ làm ra chuyện gì đó. Tiêu Lang, đợi đính hôn xong, em sẽ tự giải thích với họ, em có biện pháp thuyết phục bọn họ, anh không cần quan tâm gì đâu."
"Đồ ngốc, chúng ta đã sắp kết hôn với nhau rồi, có chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt." Tiêu Lang ôm eo cô một cách cưng chiều.
Đầu Giang Vũ Phi tựa vào ngực anh, mỉm cười nói: "Chuyện khác em có thể cùng anh đối mặt, nhưng chuyện này anh hãy để em tự giải quyết đi được không?"
"Được rồi, đều nghe lời em hết, nhưng mà đừng quên có khó khăn phải tìm anh."
“Ừm.”
Tối mồng một, Nguyễn Thiên Lăng đi uống rượu với một đám bạn ở Dạ Hoàng, anh say rượu đến nỗi mười giờ sáng mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, anh liền nhận được điện thoại của Vương Đại Trân mẹ Giang Vũ Phi gọi tới.
Anh nghi hoặc bắt máy, không biết mẹ vợ cũ gọi cho anh làm gì.
"Thiên Lăng hả? Hôm nay con có rảnh không, mẹ làm sủi cảo, muốn ăn một bữa cơm gia đình với con." Vương Đại Trân lặng lẽ giấu con gái gọi điện thoại.
Bà biết rõ Giang Vũ Phi với Nguyễn Thiên Lăng không có tình cảm với nhau, cũng biết con gái không muốn gặp người chồng này.
Nhưng bà lại không thể không quan tâm đến chuyện của hai đứa nó, nên bà muốn lén giúp đỡ bọn họ, để bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều một chút, như vậy tình cảm cũng sẽ tốt hơn một chút.
Giang Vũ Phi đang dạy em trai Tôn Hạo làm bài tập trong phòng khách nên không biết chuyện mẹ cô trốn trong phòng ngủ gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng.
Nghe lời nói của mẹ vợ cũ, lông mày Nguyễn Thiên Lăng nhướn lên, chẳng lẽ Giang Vũ Phi chưa nói với người nhà chuyện bọn họ ly hôn sao?
"Thiên Lăng, con có đang nghe điện thoại không?"
"Giang Vũ Phi cũng đến sao?" Nguyễn Thiên Lăng hỏi.
"Ừ, Vũ Phi cũng đến. Nó nói con bận rộn nhiều công việc, không có thời gian tới dùng cơm. Nhưng mà hôm nay là mồng hai, mẹ nghĩ là con có bận đến mấy chắc cũng sẽ có thời gian đến ăn cơm mà đúng không?"
Nguyễn Thiên Lăng ngồi dậy, xoa trán. Anh vốn định từ chối nhưng lời nói ra đến miệng lại thay đổi.
"Dạ, chút nữa con sẽ ghé qua."