Cơ thể rắn chắc của Nguyễn Thiên Lăng giống như một con mãnh thú, nghiêng người xuống…
Giang Vũ Phi cảm nhận được khí thế của anh, sợ tới mức toàn thân co lại.
Ngón tay của người đàn ông giữ cằm cô, mắt cụp xuống nhìn cô chăm chú.
Môi mỏng cong lên đầy tà mị, giọng anh khàn khàn: “Giang Vũ Phi, em hãy ghi nhớ một chuyện!”
“...”
“Lòng anh, có thể dùng hành động của anh chứng minh.”
“...” Hành động gì?
Giang Vũ Phi ngây ngốc chớp mắt, cô còn chưa phản ứng lại.
Nguyễn Thiên Lăng thu ý cười nơi khóe miệng lại, nghiêm túc nói những lời trước giờ chưa từng nói: “Nếu như anh không yêu em, vậy thì anh sẽ không muốn em nữa! Nếu như anh còn muốn em, chứng tỏ rằng trong lòng anh chỉ có em.”
Giang Vũ Phi ngẩn người ra. Nguyễn Thiên Lăng giữ cằm cô, không cho cô cơ hội phản kháng, hôn lên môi cô.
Lúc này, anh đang dùng hành động để chứng minh lòng anh.
---
Sau khi kết thúc, Giang Vũ Phi ngủ thiếp đi.
Cô nằm co người trên giường, trên người đắp một cái chăn tơ tằm mỏng, một chân thò ra khỏi chăn.
Lộ ra cái chân thon nhỏ trắng mịn.
Nguyễn Thiên Lăng nằm cạnh cô, dựa vào đầu giường, cầm tài liệu đọc.
Anh xem mấy dòng chữ lại nghiêng đầu nhìn cô vài phút.
Vẻ mặt cô ngủ rất yên tĩnh, giống như tính tình cô, cho người ta cảm giác yên lặng và thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt lộ ra thâm tình và vô cùng sủng ái.
Anh cúi đầu, hôn lên môi và má cô, sau đó tiếp tục xét duyệt sổ sách.
Nhưng anh xem được mấy dòng chữ, lại không nhịn được mà cúi đầu hôn cô.
Làm sao bây giờ, anh phát hiện người phụ nữ này quá quyến rũ.
Sự chú ý của anh luôn ở trên người cô, không sao chuyển dời được.
Một lúc không nhìn thấy cô là vô cùng nhớ nhung.
Lúc nhìn thấy cô sẽ không nhịn được mà ôm cô, hôn cô.
Cô như là linh hồn của anh, chỉ một lát thôi cũng không thể mất đi.
Nguyễn Thiên Lăng dứt khoát ném tài liệu đi, cúi người chuyên chú hôn cô.
Giang Vũ Phi bị anh làm cho thức giấc, cô mơ hồ mở to mắt, liền chạm phải đôi mắt u tối của anh.
“Ưm...” Cô đẩy người anh ra. Nguyễn Thiên Lăng buông cô ra, cười tà mị nói: “Rốt cuộc em cũng dậy rồi.”
Còn không phải bị anh làm cho tỉnh sao.
Giang Vũ Phi trừng mắt nhìn anh, rồi ngắm bầu trời ngoài cửa sổ.
Lúc này bóng đêm lờ mờ, đã là trời tối.
Giang Vũ Phi giật mình tỉnh dậy, dùng sức đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra, ngồi dậy.
“Chết rồi, em ngủ quên, xong rồi, xong rồi. Nguyễn Thiên Lăng, sao anh không đánh thức em sớm một chút.”