Cho dù người đó có trở về hay không, cô cũng không còn muốn tiếp tục sống với anh nữa.
“Ông nội, cháu biết ông rất thương cháu, xưa nay ông làm gì cũng đều nghĩ cho cháu. Nhưng cháu với anh ấy quả thực không hòa hợp, miễn cưỡng không thể nào sống hạnh phúc bên nhau cả đời được. Ông nội, cháu không muốn làm dang dở hạnh phúc của Nguyễn Thiên Lăng, cũng không muốn hủy hoại hạnh phúc của chính mình.” - Giang Vũ Phi trịnh trọng nói, ngữ khí rất kiên định.
Ông Nguyễn An Quốc trầm giọng hỏi cô: “Cháu quyết định ly hôn với nó sao?”
“Dạ!” - Giang Vũ Phi nhẹ nhàng gật đầu, không chút do dự.
Ông lão chìm trong im lặng một lúc lâu.
Sao ông lại chưa bao giờ nghĩ rằng để bọn chúng ở với nhau là miễn cưỡng cả hai đứa, mà ông chỉ tin rằng tụi nó chính là một cặp vợ chồng đẹp đôi nhất.
“Vũ Phi, cháu để ông nội suy nghĩ một lát. Ông nội nhất thời chưa thể chấp nhận được yêu cầu của cháu.”
Giang Vũ Phi gật đầu một cách hiểu biết: “Ông nội, ông cứ từ từ mà suy nghĩ nhưng đừng vì chuyện tụi cháu mà quá hao tâm tổn sức.”
“Được, ông nội biết rồi! Cháu đi làm việc của cháu đi.” - Nguyễn An Quốc xua tay, có chút mệt mỏi dựa vào ghế sofa.
Giang Vũ Phi lo lắng nhìn ông một cái, chầm chậm bước ra khỏi thư phòng.
Cô rất yêu quý ông nội, thật sự mong rằng quyết định của cô không làm ông quá đau lòng.
Nếu như cô không trải qua chuyện kiếp trước, cô vẫn đợi Nguyễn Thiên Lăng quay lại nhìn thấy cô, đợi đến ngày trong lòng anh có cô.
Dù cho có đợi cả đời cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Chỉ tiếc rằng trái tim cô ở kiếp trước cùng chết theo mạng sống của cô, theo con của cô đi rồi.
Kiếp này, cô chỉ muốn sống cho bản thân mình, chỉ muốn mưu cầu hạnh phúc, tuyệt đối không làm một kẻ ngốc đau khổ nữa.
Giang Vũ Phi bước ra khỏi thư phòng liền đi xuống lầu, vào nhà bếp dự định tự tay nấu ăn cho ông nội.
Sau này cô và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn rồi, muốn nấu cơm cho ông nội ăn cũng không còn cơ hội nữa.
Buổi tối cả nhà ăn xong cơm, Nguyễn Thiên Lăng bị ông nội gọi lên thư phòng.
Giang Vũ Phi đoán là ông nội nhất định nói với anh về chuyện cô muốn ly hôn.
Cô về phòng ngủ đợi Nguyễn Thiên Lăng trở về, muốn nghe xem ông nội nói sao với anh.
Đợi đến hai ba tiếng đồng hồ sau anh mới đẩy cửa bước vào.
Cô dựa lưng vào thành giường, đọc sách nãy giờ vẫn chưa ngủ.
Nhìn thấy anh bước vào thần thái tự tại, cô có chút ngạc nhiên.
“Ông nội đã nói gì với anh?” - Cô hỏi thăm dò anh.
Nguyễn Thiên Lăng liếc cô một cái rồi nói: “Chuyện công việc, cô cũng muốn nghe sao?”
Đương nhiên là cô không muốn nghe.
Mắt lại nhìn vào những trang sách, Giang Vũ Phi nghĩ trong lòng, có lẽ ông nội vẫn nghĩ chưa thông. Đợi ông nghĩ thông suốt, ông nhất định sẽ nói với Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng tắm, lúc trở ra thì đã thấy Giang Vũ Phi nằm ngủ say.
Giang Vũ Phi cố ý ngủ sát góc giường, chiếc giường rộng, giữa hai người bọn họ chừa ra một khoảng trống lớn.
Người đàn ông cắn môi, đôi mắt lóe lên tình ý sâu xa.
Anh tắt chiếc đèn bàn, thân mình tiến sát lại gần cô.
Hầu như ngay khi anh vừa chạm vào cô, Giang Vũ Phi liền tỉnh giấc, thân thể nhạy cảm của cô đông cứng, như thể anh giống như quái vật hồng thủy đáng sợ.
Nguyễn Thiên Lăng có thể cảm nhận thái độ của cô đối với anh.
Đáy mắt ánh lên tia phẫn nộ, anh đưa tay ôm lấy eo của cô, dùng sức ôm chặt cô vào lòng.
Chạm vào lồng ngực trần trụi nóng hổi của anh, Giang Vũ Phi hoảng loạn quay lại lấy tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?”
Mặt anh tiến gần sát mặt cô, ánh mắt u tối hoàn toàn không nói lời nào.
Đôi môi nóng bỏng in lên cánh môi cô, chặn tất cả những lời cô nói.