Thật khó mà được Nguyễn Thiên Lăng phục vụ một lần, không hưởng thụ thật phí.
Hình như anh nhận ra sự ngượng ngùng của cô, nụ cười trên khóe môi càng rõ ràng. Anh lại dùng con dao cắt thêm một miếng táo đút cho cô, Giang Vũ Phi lại há miệng ăn hết miếng táo.
Cứ như vậy, vô tình không nhận ra cô đã ăn hết nguyên trái táo vào bụng.
Nguyễn Thiên Lăng rút một miếng khăn giấy lau tay, rồi lại đưa cho cô lau miệng.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, anh nhướn mày cười nhẹ: “Lúc này mới chê có phải đã quá muộn rồi không? Vừa rồi tay tôi không ngừng đút cho em ăn đó!”
Khuôn mặt Giang Vũ Phi ửng đỏ, giận đến nỗi không nói được gì. Đôi môi được anh lau cho cũng cảm giác như dơ dơ làm sao, hại cô không dám mím môi nói chuyện.
Cô đột nhiên lật tung tấm chăn chống tay ngồi dậy, Nguyễn Thiên Lăng đưa tay ấn lấy vai cô: “Muốn làm gì?”
“Đi toilet!” - Cô nghiến răng hừ nhẹ.
Người đàn ông nhìn vào chiếc bình nước biển treo lủng lẳng, vẫn còn nhiều nước biển vẫn chưa truyền xong.
Anh đứng dậy lấy túi dịch xuống, cánh tay giơ lên cao: “Đi thôi.”
Giang Vũ Phi ngơ ngác một lúc, anh như vậy là theo cô vô toilet luôn sao?
“Để tự tôi đi.” - Cô đứng dậy, đưa tay đón lấy.
Trách sao Nguyễn Thiên Lăng quá cao lớn, cơ bản là cô không với tới tay anh.
“Em cầm như vậy, làm sao mà tiện?” - Anh quăng cho cô ánh mắt như muốn nói “cô thật là ngốc”.
Cho dù tiện hay bất tiện, cũng không thể nào cho anh theo cô vào nhà vệ sinh được.
“Cho gọi thím Lý vào đây.”
“Em tưởng là nếu thím Lý có mặt, tôi vẫn còn ở lại đây sao? Thím ấy về nhà nấu cơm cho em rồi.” - Nguyễn Thiên Lăng có chút bực bội nói.
Anh ta ở lại đây quả nhiên không phải vì muốn chăm sóc cho cô, chỉ là anh không còn cách nào bỏ đi.
Giang Vũ Phi hơi bĩu môi, cô thà rằng anh cứ thẳng thắn một chút, cũng không thèm sự giả tình giả ý của anh.
“Để tôi tự đi.” - Cô lên tiếng yêu cầu thêm một lần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng ra oai, vẫn không nhân nhượng.
Hình như cô càng không nghe lời thì anh càng làm trái với ý của cô.
Giang Vũ Phi đột ngột rút mũi kim trên lưng bàn tay, tiện thể ném đi, sải bước lớn đi vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Thiên Lăng khựng người đứng tại chỗ, ánh mắt của anh chỉ kịp nhìn thấy những giọt máu tươi nhanh chóng nhỏ ra từ mu bàn tay cô, anh lập tức nhíu đôi mày sắc bén của mình.
Một lúc sau, Giang Vũ Phi từ nhà vệ sinh đi ra, trong phòng bệnh đã không còn thấy bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng, có lẽ anh ta đã đi rồi.
Cơ thể của cô vẫn còn rất suy nhược, chỉ mới đi nhà vệ sinh thôi mà đã mệt thở hổn hển, toàn thân toát mồ hôi.
Giang Vũ Phi đi đến mép giường ngồi xuống, mau chóng nằm xuống mới cảm thấy khỏe được chút xíu.
Phòng bệnh giờ chỉ còn lại mình cô, không khí sặc mùi thuốc, tường nhà trắng toát trống rỗng, không có chút sắc màu.
Cô ghét tất cả những gì thuộc về bệnh viện, nằm ở đây khiến cho người ta cảm thấy buồn phiền bức bối trong lòng.
Nhưng cô phải ở đến khi toàn toàn bình phục, trừ phi cô không còn tha thiết đến sức khỏe của mình.
Thím Lý rất nhanh sau đó đem cơm canh đến phòng bệnh, nhìn thấy bên trong chỉ có một mình cô, thím hỏi giọng nghi hoặc: “Thiếu phu nhân, thiếu gia không ở đây sao?”
Giang Vũ Phi chống tay ngồi dậy, không đáp mà hỏi ngược: “Thím Lý, hôm nay có món gì?”
Thím Lý biết chuyện không hỏi nữa, tươi cười bước lên phía trước, để hộp giữ nhiệt qua một bên, mở nắp ra.
“Sức khỏe của cô không được tốt, cho nên tôi nấu chút cháo cho cô. Đợi ngày mai cô thích ăn gì thì tôi nấu món đó cho cô ăn.”
Giang Vũ Phi nhoẻn mỉm cười: “Đúng lúc tôi đói quá, mau múc cho tôi đi.”
“Được rồi.”
Cả ngày hôm nay chỉ có thím Lý ở bên cạnh cô, ban đêm còn phải trực đêm.
Giang Vũ Phi đang được truyền dịch, vẫn còn mơ màng muốn ngủ, lại hay đi toilet.