“Alo, ông nội ạ, cháu Vũ Phi đây... Cháu mời ông dùng trà được không ạ? Vâng, lát nữa ông cháu mình gặp nhau...” Giang Vũ Phi cúp máy, cầm túi xách ra khỏi nhà.
Hôm nay cô muốn tìm ông hỏi cho ra nhẽ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
---
Giang Vũ Phi đến tiệm trà ngồi đợi trước, chẳng bao lâu Nguyễn An Quốc cũng đã đến nơi. Cửa tiệm mở ra, ông chống gậy đứng đó, hiền từ lên tiếng: “Sao lại muốn mời ông nội dùng trà thế hả?”
Giang Vũ Phi đứng dậy lại dìu ông, hai thủ hạ phép tắc kính cẩn theo ông đến đứng ngoài khép cửa lại cho họ.
Chờ ông ngồi ngay ngắn rồi, Giang Vũ Phi mới rót cho ông một tách trà. Cô đến ngồi xuống đối diện ông, mỉm cười: “Hôm nay cháu mời ông nội đến đây là do có mấy chuyện muốn hỏi ông ạ.”
Nguyễn An Quốc bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới thong thả hỏi: “Hỏi ông chuyện gì?”
Giang Vũ Phi không biết nên mở lời thế nào, cô lấy một tấm hình trong chiếc túi da ra, đẩy đến trước mặt ông. Nhìn thấy người trong tấm hình, mí mắt Nguyễn An Quốc giật giật, âm thầm siết chặt tách trà.
Giang Vũ Phi quan sát vẻ mặt của ông, hỏi dò: “Ông nội, ông biết người này không ạ?”
Nguyễn An Quốc đặt tách trà xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cháu lấy tấm hình này từ đâu?”
“Có một người đưa cho cháu.”
“Ai?”
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Cháu không thể nói được... Ông nội quen người này sao?”
Nguyễn An Quốc cầm tấm hình lên, cụp mắt hốt hoảng nhìn nó một lúc lâu.
Giang Vũ Phi vẫn kiên nhẫn chờ. Mãi sau Nguyễn An Quốc mới thở dài trả lời: “Ông có quen người này, cậu ta tên là Tiêu Trạch Tín, là một người bạn của ông trước đây.”
“Người này và cháu có quan hệ thế nào?” Giang Vũ Phi hỏi tiếp.
Nguyễn An Quốc đưa mắt nhìn cô, bỏ tấm hình xuống, ông bước đến bên cửa sổ, ngó ra phong cảnh bên ngoài.
“Người đưa cháu tấm hình đã nói những gì?” Vẫn không quay đầu lại, ông hỏi.
Giang Vũ Phi cũng đứng lên: “Người đó không nói gì cả, chỉ bảo cháu và người trong tấm hình có quan hệ thân thiết với nhau, ông cũng quen biết người này, bảo cháu cầm tấm hình này đi hỏi ông.”
Nguyễn An Quốc nắm chặt cây gậy, không đoán được ý của Giang Vũ Phi.
Con bé không nói thật, ông có thể cảm nhận được. Con bé đang thăm dò ông...
“Vũ Phi, cháu muốn biết những gì?”
“Ông nội, cháu muốn biết cháu và người này có quan hệ gì, cũng muốn biết cả quan hệ giữa ông và người này.”
Nguyễn An Quốc ngoảnh nhìn cô bằng đôi mắt tinh tường. Giang Vũ Phi bình tĩnh nhìn lại ông, trong mắt chỉ một vẻ cố chấp muốn tìm ra chân tướng.
Nguyễn An Quốc buông tiếng thở dài: “Ông biết, sớm muộn gì cũng có ngày này... Hôm nay cháu hỏi đến, ông cũng chẳng bất ngờ gì.” Ngừng giây lát, ông chỉ vào tấm hình: “Người này chính là ba ruột của cháu.”
Ông ấy quả nhiên là ba ruột của cô...
Ánh mắt Giang Vũ Phi run run, cô xụi lơ ngồi xuống ghế.
Nguyễn An Quốc thấy phản ứng của cô, hiểu ngay rằng cô đã biết được sự thật.
“Ông nội và người đó có... quan hệ gì?”
“Ông và cậu ấy là bạn bè, ông cũng được xem như vừa là bạn vừa là thầy của cậu ấy.”
Giang Vũ Phi lại hỏi: “Ban đầu ông nội chọn cháu làm vợ Nguyễn Thiên Lăng, cũng là vì người này sao?”
Nguyễn An Quốc gật đầu thừa nhận: “Phải, ông biết cháu là con gái của cậu ấy, nên mới chọn cháu làm vợ của Thiên Lăng. Ba cháu biệt tích, ông và cậu ấy cũng đứt liên hệ, từ khi cháu ra đời tới nay, cũng đã hai mươi năm có lẻ rồi.