Dù sao lúc cưới cô là anh hoàn toàn không đồng ý.
Đưa tay ra, Nguyễn Thiên Lăng cười với cô một cách nho nhã.
Giang Vũ Phi cũng đưa tay cho anh, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Đi thôi! Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Hôm nay Nguyễn Thiên Lăng không tự mình lái xe, mà là trợ lý của anh - Vệ Bình lái.
Xe chạy đến trước cửa khách sạn, anh dắt tay cô bước lên thảm đỏ, đi đến đại sảnh yến tiệc dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Sự có mặt của Nguyễn Thiên Lăng đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Ở thành phố A này, anh là vị chủ tịch trẻ tuổi có tài... Nguyễn gia có gốc gác vững vàng, giàu có, danh tiếng tốt, theo lẽ thường tình thân thế của Nguyễn Thiên Lăng được đánh giá rất cao.
Rất nhiều người không biết đến Giang Vũ Phi, mỗi lần Nguyễn Thiên Lăng bắt tay một người nào, đều có giới thiệu thân phận của cô.
Cô đứng bên cạnh giữ nụ cười trang nhã trên môi, hoàn toàn không có biểu hiện rụt rè.
Vẻ điềm tĩnh ung dung và tự nhiên của cô khiến Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao cô cũng chưa tiếp xúc qua môi trường như vậy, về mặt này cô cũng không được huấn luyện, vì thế sự ung dung của cô thật đáng ngạc nhiên.
Nguyễn Thiên Lăng đâu thể nào biết rằng Giang Vũ Phi đã trải qua hai kiếp sinh tử, tâm thái không còn là một cô gái non nớt tuổi đôi mươi nữa.
Cái chết mà cô cũng đã trải qua, hoàn cảnh như vậy có gì gọi là đáng sợ chứ.
“Nguyễn đại ca, em cứ nghĩ anh không đến dự lễ sinh nhật của em chứ, thấy anh đến em mừng quá.”
La Nhu Vân yểu điệu duyên dáng bước về phía họ, trên môi nở nụ cười ngây thơ dễ mến, làm cho cô ta càng trở nên xinh đẹp quyến rũ.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhướn mày, khóe môi nở nụ cười: “Sinh nhật của em gái Nhu Vân... sao mà anh không đến cho được! Hôm nay vừa tròn hai mươi rồi, một ngày trọng đại như vậy ai mà nỡ không đến tham dự.”
La Nhu Vân che miệng cười khúc khích, cô ta xoay người đầy trang nhã, bàn tay mang găng tay màu trắng khoác lên cánh tay còn lại của anh.
“Nguyễn đại ca, hôm nay sinh nhật của em. Lát nữa em có thể mời anh khiêu vũ chung với em một bản nhạc không?” - Cô chớp chớp đôi mắt to đẹp, ngây thơ hỏi anh.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang Giang Vũ Phi, tỏ ra lịch sự: “Nếu vợ anh không phản đối, anh sẽ nhảy với em bản nhạc đầu tiên.”
La Nhu Vân nhìn sang Giang Vũ Phi, làm như vừa mới thấy cô, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là vợ của Nguyễn đại ca sao? Chào chị! Em tên La Nhu Vân, quen biết với Nguyễn đại ca từ nhỏ. Nguyễn đại ca giấu chị kĩ quá, chưa bao giờ nhắc đến chị trước mặt em.”
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Vũ Phi vẫn không đổi.
Sao cô lại không hiểu hàm ý của La Nhu Vân cho được.
La Nhu Vân quen biết Nguyễn Thiên Lăng từ nhỏ, dĩ nhiên tình cảm cũng rất tốt. Vậy mà Nguyễn Thiên Lăng chưa bao giờ nhắc đến cô, chứng tỏ người vợ này thất sủng như thế nào.
Kiếp trước, La Nhu Vân cũng nói những lời như vậy nhưng cô không biết che giấu cảm xúc của mình, lập tức lộ ra vẻ mặt ấm ức.
Nhớ lại lúc cô nhìn Nguyễn Thiên Lăng với vẻ ấm ức, hy vọng anh ta nói vài câu đỡ lời nhưng ánh mắt anh ta lại lạnh nhạt, nói cô nhỏ nhen. Nếu không vì quá quen với tình cảnh như vậy thì cô đã bỏ về từ lâu, để khỏi phải làm anh ta mất mặt.
Lúc đó, cô có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của La Nhu Vân là do cô nằng nặc đòi theo.
Nguyễn Thiên Lăng vốn dĩ không có ý định dắt cô theo. Cô nhất quyết đòi theo cho bằng được, lẽ đương nhiên anh ta cũng không vui vẻ gì, chỉ mong sao cô về cho sớm.
Nhưng kiếp này, cô không yêu cầu anh ta đưa cô đi mà là anh mời cô. Vả lại, cô không còn là một Giang Vũ Phi ngây thơ như tờ giấy trắng nữa.