“Bác sĩ nói như thế nào, có phải rất nghiêm trọng không?” Cô lại hỏi.
Thấy cô quan tâm đến mình như vậy, trong lòng Tiêu Lang cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Bác sĩ nói không sao. Bệnh của anh không dễ tái phát, đã rất nhiều năm không tái phát rồi.”
Từ khi lý trí anh càng ngày càng tỉnh táo, cũng từ sau khi không còn làm chuyện sai trái, anh đã không phải chịu phạt nữa.
Đêm qua là lần duy nhất anh bị trừng phạt trong mấy năm gần đây…
Đương nhiên anh sẽ không nói cho Giang Vũ Phi biết những điều này.
Giang Vũ Phi thấy sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi nên không quấy rầy anh nữa: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi thấy anh cũng mệt rồi.”
Tiêu Lang cố chấp trợn tròn mắt: “Em muốn đi?”
Giang Vũ Phi lập tức cười nói: “Còn chưa tới một giờ, tôi rất biết giữ lời, anh ngủ đi.”
Nói thì nói như thế, thật ra thì cô sắp sửa thất tín với một người khác...
“Được.” Lúc này Tiêu Lang mới cười nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Anh ngủ say rất nhanh, thế nhưng Giang Vũ Phi lại không nhân cơ hội này rời đi.
Cô lấy điện thoại đi động ra, cài đặt điện thoại sang chế độ yên lặng, sau đó gửi cho Nguyễn Thiên Lăng một tin nhắn, nói với anh hoãn thời gian gặp mặt lại nửa tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức trả lời tin nhắn.
“Không được hoãn, đã nói 10 giờ là 10 giờ.”
Giang Vũ Phi bất đắc dĩ, hiện tại cô không đi được.
“Có thể hoãn nửa tiếng không, em thực sự không đến kịp.”
“Anh mặc kệ em, dù sao anh cũng đã ở nhà hàng chờ em rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng lại trả lời một tin, chỉ xem tin nhắn đã biết anh bá đạo đến mức nào.
Còn nửa tiếng nữa là 10 giờ, bây giờ qua đó vẫn còn kịp.
Nhưng mà cô đã đồng ý với Tiêu Lang, sẽ trông coi anh một tiếng…
Nhưng mà cô cũng đồng ý với Nguyễn Thiên Lăng, 10 giờ đến gặp anh.
Giang Vũ Phi thật ảo não, vừa rồi không nên nóng vội mà đồng ý ở lại chăm sóc anh ấy. Ở đây có rất nhiều người làm, việc chăm sóc anh cũng không tới lượt cô.
Trong lòng Giang Vũ Phi càng ngày càng hỗn loạn, rốt cuộc cô nên thất tín với người nào?
Cô bỏ điện thoại vào trong túi áo, lại sờ thấy chiếc nhẫn Nguyễn Thiên Lăng bảo cô vứt đi.
Cô nghĩ đến đêm hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng ở khách sạn đợi cô mấy tiếng đồng hồ...
Lúc ấy anh một mực đợi cô đến, thế nhưng cô vẫn không đến. Khi đó chắc chắn anh rất thất vọng và buồn bã...
Cô đã để anh đợi một lần, không thể lại để anh đợi lần thứ hai.
Thất tín với Nguyễn Thiên Lăng là thất tín với người, thất tín Tiêu Lang cũng là thất tín với người. So sánh hai người bọn họ, cô càng không muốn để Nguyễn Thiên Lăng buồn...
Giang Vũ Phi hơi do dự, sau đó liền quyết định lập tức rời đi.
Cô lấy từ trong balo bút và giấy ra, ghi một lời nhắn.
“Tiêu Lang, xin lỗi, tôi thực sự có chuyện, không thể bên cạnh anh một tiếng, xin lỗi, tôi đã thất tín với anh, chúc anh sớm bình phục. Giang Vũ Phi.”
Dán tờ giấy trên tủ đầu giường, cô lặng lẽ đứng dậy, hết sức cẩn thận đi ra ngoài.
Tiêu Lang nằm trên giường, nhưng đúng lúc đó lại mở mắt ra.
Trong mắt anh không hề có vẻ gì gọi là buồn ngủ, ánh mắt anh tĩnh mịch nhìn cô, con ngươi trở nên ảm đạm một chút, mất đi ánh sáng.
Giang Vũ Phi mở cửa đi ra ngoài, lại kéo cửa phòng vào.
Như thần trông cửa đứng ở bên ngoài, Địch Sinh lạnh lùng hỏi cô: “Cô muốn đi?”
Giang Vũ Phi rất áy náy nói: “Đúng vậy... Anh bảo người làm đến chăm sóc thiếu gia nhà anh đi. Có điều bây giờ anh ấy ngủ rất say, các người nhẹ nhàng một chút, đừng làm anh ấy tỉnh.”