Mục lục
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng lẽ anh đã nổi giận nhưng lại kiềm nén một chút rồi lên tiếng nói với Giang Vũ Phi: “Ly hôn cái gì mà ly hôn, có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Cho dù không hòa thuận thì cũng không thể nào muốn chia tay là chia tay. Nếu như em vì chuyện đêm qua mà tức giận thì tôi xin lỗi em vậy.”

“Tôi không có vì chuyện của đêm qua!”

“Vậy em vì chuyện gì? Vì chuyện tôi bao gái bên ngoài sao? Em yên tâm, sau này tôi sẽ không có người phụ nữ khác nữa.”

Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh trừng trừng, anh ta có phải đã uống lộn thuốc rồi không?

Anh ta không những xin lỗi cô, mà còn hứa sẽ không ra ngoài bao gái nữa.

Người này có phải Nguyễn Thiên Lăng không?

Giang Vũ Phi cảm thấy bất lực, chung qui là cô có cái cảm giác như cô nói một đường anh ta hiểu một nẻo.

“Nguyễn Thiên Lăng, tôi không yêu anh! Mỗi ngày đều phải sống với anh khiến tôi rất phiền lòng, anh hiểu không?” Đây mới là nguyên nhân khiến cô muốn ly hôn.

Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại.

Đôi chân dài bước đến trước mặt cô, tay khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu hun hút nhìn vào mắt cô như thể nhìn thấu tâm can người khác.

“Em nói là em không yêu tôi nữa?” - Anh hỏi cô.

Giang Vũ Phi gật đầu: “Đúng!”

Người đàn ông dùng tay kia đặt lên vị trí trái tim cô, cảm nhận tim cô đang đập, đôi môi mỏng hé mở: “Em đang nói dối.”

“Tôi không có!”

“Em chỉ là che giấu tình yêu của em đối với tôi, trong tim em vẫn còn có tôi.” - Anh không tin là trong vòng một ngày cô có thể từ bỏ tất cả tình yêu của cô với anh.

Trước đó cô nói là cô không yêu anh vậy mà anh thực sự tin là đúng như vậy.

Bây giờ nghĩ nghĩ lại thực ra cô vẫn còn yêu anh.

Nếu như sự thực đã hết yêu anh thì sao lại gấp rút muốn ly hôn với anh?

Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: “Giang Vũ Phi, em sợ phải tiếp tục yêu anh, sợ sẽ bị tổn thương nên mới đòi ly hôn với anh đúng không?”

Vẻ mặt Giang Vũ Phi hơi bị dao động, bí mật khó chịu trong lòng đã bị anh nhìn thấy.

Lời nói của anh như một trận đột kích khiến cô không kịp phòng bị gì, cô nhanh chóng che đậy vẻ thất sắc đó nhưng vẫn không qua được mắt anh.

Nguyễn Thiên Lăng bất giác nhoẻn miệng cười, nụ cười mang nhiều hàm ý: “Bà xã, miệng nói có trong lòng nghĩ không chính là em đó!”

Giang Vũ Phi vừa giận vừa ngượng ngùng muốn chết, cô đẩy mạnh anh ra đi thẳng ra ngoài không thèm nhìn lại.

Lúc sắp sửa đi ra ngoài, cô nói vẻ cương quyết: “Nguyễn Thiên Lăng, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải kết thúc nó!”

Học theo cái cách của anh, cô đóng sập cửa, xem cánh cửa như đối tượng trút giận.

Nguyễn Thiên Lăng xem như không có gì, đôi mày anh khe khẽ nhướng lên, khóe môi vẫn còn nở nụ cười chưa dứt.

Thật kì lạ, tuy là cô nói phải ly hôn với anh cho bằng được, nhưng tâm trạng của anh lại cảm thấy vui…

Giang Vũ Phi tức giận đi xồng xộc xuống lầu, Nguyễn An Quốc ngồi ở phòng khách nhìn thấy cô, cười nói: “Vũ Phi, ông nội đã phê bình Thiên Lăng rồi. Nó đã nhận thức được lỗi lầm, còn đảm bảo với ông nội sẽ đối xử tốt với cháu. Nó còn nói không muốn ly hôn với cháu, ông nội cũng cảm thấy tốt hơn là hai đứa không nên ly hôn, cháu nói có đúng không?”

Giang Vũ Phi dừng bước, lắc đầu không xong mà gật đầu cũng không được.

Cô cười thay đổi đề tài: “Ông nội, hôm nay ông muốn ăn gì? Cháu đi nấu cho ông ăn.”

Nguyễn An Quốc lại cho rằng cô quá vui mừng, cho nên mới muốn đích thân xuống bếp nấu ăn.

Ông cười vui vẻ nói: “Cháu cứ tùy ý nấu vài món, chỉ cần là cháu nấu, cái gì ông nội cũng thích ăn hết.”

Giang Vũ Phi thở dài trong lòng.

Gả cho Nguyễn gia, người khiến cô vui nhất lại là người ông rất mực yêu thương cô. Nếu như không trải qua những chuyện ở kiếp trước, cô nghĩ cô nhất định sẽ cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK