Cô vừa dứt lời, Hứa Mạn liền cảm thấy xe động đậy.
Cô ta giật mình, cũng ngừng kêu khóc, có lẽ là cô ta bị dọa đến nỗi không khóc được nữa.
Quả thực xe đang động đậy, lúc này nó đang bay lên từng chút một!
“Cô có nói hay không? Cô không thành thật nói, tôi sẽ phá hủy cả xe và cô!” Giang Vũ Phi ở bên ngoài lạnh giọng quát to, Hứa Mạn toàn thân run lên, cả cơ thể không thể nào ngừng run rẩy.
“Tôi... tôi nói, tôi nói!” Rốt cuộc cô ta cũng chịu không nổi, Giang Vũ Phi muốn biết, cô ta sẽ nói cho cô biết!
Cổ họng Hứa Mạn nghèn nghẹn lại run rẩy nói: “Xin lỗi... là tôi hại chết cô, là tôi dùng tiền mua chuộc hai người kia để họ hại chết cô... Không phải tôi cố ý, tôi chỉ muốn giúp Duyệt Duyệt có được Nguyễn đại ca, thật sự không phải tôi cố ý! Xin lỗi, cô đừng tới tìm tôi, xin lỗi, xin lỗi...”
Hứa Mạn không ngừng nói xin lỗi, qua một lúc lâu, cô ta mới cảm thấy xe đứng im, cũng đứng trên mặt đất.
Giang Vũ Phi đi rồi sao?
Cô ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lập tức hít vào một luồng khí lạnh.
Giang Vũ Phi còn ở bên ngoài, nhưng lại có thêm mấy người nữa.
Có Nguyễn Thiên Lăng, còn có vài người đàn ông lạ mặt.
Hứa Mạn sững sờ, lập tức hiểu ra tất cả.
Giang Vũ Phi chưa chết, bọn họ cố ý hù dọa cô ta, chính là muốn cô ta chủ động thừa nhận cô ta chính là thủ phạm đứng phía sau.
Lúc này Hứa Mạn cũng không còn sợ hãi nữa, tức giận đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt liền nhìn thấy con rối bên đường.
Nực cười, cái thứ kia chính là cái “người” cô ta vừa mới cán qua!
Hứa Mạn tức giận quát to trước mặt bọn họ.
“Tôi muốn kiện các người, kiện các người sắp đặt mưu kế hãm hại tôi, cố ý dọa tôi sợ, bắt tôi thừa nhận là tôi mua chuộc kẻ giết người! Tôi nói cho các người biết, tôi không làm cái gì cả, vừa rồi tôi thừa nhận cũng là do các người ép, đây không phải là sự thật!”
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh: “Chúng tôi chỉ cần cô thừa nhận là được.”
“Nguyễn đại ca, chuyện này không phải em làm! Em bị Giang Vũ Phi hù dọa, em sợ chết nên mới cố ý thừa nhận. Nguyễn đại ca, anh phải tin em, thật sự em không có làm như vậy!”
Nói xong, cô ta tức giận nhìn về phía Giang Vũ Phi, lạnh lùng nói: “Tại sao cô lại hãm hại tôi, tôi và cô không thù không oán, sao cô lại muốn đổ tội giết người lên đầu tôi?”
Sắc mặt Giang Vũ Phi lạnh như băng, đã đến nước này mà cô ta vẫn mạnh miệng.
“Hứa Mạn, đây cũng là những lời tôi muốn hỏi cô. Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại thuê người giết tôi. Mà tôi thật sự không ngờ cô lại muốn giết tôi vì lý do buồn cười như vậy. Cái gì mà giúp Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng ở bên nhau!”
Giang Vũ Phi tức không chịu nổi, vì cái lý do buồn cười đó mà cô ta nhẫn tâm mưu hại cô.
Nếu cô thật sự chết, chẳng phải là chết rất oan uổng sao.
“Tôi nói tôi không phải là hung thủ!” Hứa Mạn lớn tiếng giảo biện, dường như giọng cô ta càng lớn thì đây càng là sự thật.
“Các người cho là tôi làm, chứng cớ đâu? Lấy chứng cớ ra đây đi!”
“Chính miệng cô thừa nhận, cái này còn không phải là chứng cớ sao?” Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Hứa Mạn cười ha ha: “Tôi nói cái gì? Tôi sẽ nói là tôi bị các người ép, bị các người hù dọa. Cái này cũng giống với vu oan giá họa, cô cho rằng cảnh sát sẽ bắt tôi vì điều này? Giang Vũ Phi, tôi không có hại cô, cô đừng có mà vu khống đổ tội lên đầu tôi!”
Mặt Hứa Mạn đầy vẻ tự cao tự đại, vô cùng ngông cuồng đắc ý.