"Tùy anh, anh nói xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đi."
Giang Vũ Phi vốn không có thiện cảm với Phích Lịch, trong mắt cô Phích Lịch chính là dã thú, tại sao cô lại phải đi quan tâm đến sự sống chết của một con dã thú chứ. Nguyễn Thiên Lăng muốn giết chết nó thì cứ giết chết nó đi, coi như báo thù cho đứa con đã chết của cô.
"Được rồi, anh sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ, cho nó chết không đau đớn." Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy muốn đi, Giang Vũ Phi đột nhiên gọi anh lại.
"Ngày mai hãy xử lý nó đi."
"Vì sao?"
"Trước khi nó chết, hãy cho nó một bữa ăn ngon, ngày hôm nay là ngày cuối cùng nó còn sống."
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc một chút rồi đồng ý với đề nghị của cô.
Phích Lịch tựa như biết bản thân sắp chết, cho nó một bữa tối thịnh soạn, nó cũng không ăn, cứ luôn ở trong lồng kêu to một cách bi thương, kêu suốt cả đêm khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được sự bi thương của nó.
Kỳ thật nó chỉ là một con chó, nó không biết Giang Vũ Phi mang thai, càng không biết hành động của nó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nó chỉ đang bảo vệ nữ chủ nhân mà nó nhận định, nó không làm sai, sai ở chỗ là nó không nên công kích người phụ nữ mà nam chủ nhân để ý. Cho dù nó là vì bảo vệ nữ chủ nhân, nam chủ nhân cũng sẽ không bỏ qua cho nó, bởi vì nó đã hại chết đứa con của nam chủ nhân, còn làm hại người phụ nữ mà nam chủ nhân quan tâm…
Cả đêm nghe tiếng kêu của Phích Lịch, rất nhiều người không ngủ được. Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng cũng không ngủ được. Nguyễn Thiên Lăng lo lắng cho sức khỏe của Giang Vũ Phi, rất hối hận vì ban ngày đã không xử lý Phích Lịch.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng thức dậy rất sớm. Giang Vũ Phi mơ màng mở mắt ra, phát hiện trời vừa mới sáng.
“Bây giờ anh muốn xử trí Phích Lịch?" Cô hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng chậm rãi cài cúc áo màu bạc của áo sơ mi: "Lát nữa, đợi bác sĩ đến mới ra tay. Em tiếp tục nghỉ ngơi đi, đêm qua không được ngủ ngon giấc phải không?"
Giang Vũ Phi ngồi dậy, nói với anh: "Trước khi xử lý Phích Lịch, cho tôi biết một tiếng."
Nguyễn Thiên Lăng cho rằng cô muốn đi xem, anh gật đầu: "Được."
Giang Vũ Phi lại nằm xuống, người đàn ông đi tới hôn lên trán cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Giang Vũ Phi đưa tay lau chỗ bị anh hôn, trong mắt lóe lên tia sáng ảm đạm.
Xử lý Phích Lịch là một chuyện lớn, tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của Phích Lịch trong lòng thiếu gia.
Nhớ nhiều năm trước, Phích Lịch không cẩn thận làm vỡ món đồ cổ mà thiếu gia thích nhất, thiếu gia cũng không la nó một tiếng. Còn có một lần, Phích Lịch cắn một người đi đường bị thương, thiếu gia dùng tiền giải quyết chuyện này, cũng không có phạt Phích Lịch gì cả.
Trong mắt thiếu gia, tính mạng của Phích Lịch còn quan trọng hơn so với tính mạng con người. Cậu ấy cho Phích Lịch ăn đồ ăn cao cấp nhất, mời bác sĩ tốt nhất, tìm chuyên gia huấn luyện chó tốt nhất để huấn luyện nó, chi tiêu một năm của Phích Lịch cũng có thể lên đến mấy trăm ngàn, hưởng thụ các dịch vụ cao cấp, hoàn hảo hơn cả người nữa. Nhưng mà bây giờ, thiếu gia lại địch thân hạ lệnh phải xử tử Phích Lịch, điều này làm sao có thể không khiến cho người khác kinh ngạc được chứ. Nhưng mà Phích Lịch hại chết con của thiếu gia, thiếu gia xử tử nó cũng là hợp tình hợp lý.
Giang Vũ Phi kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời ấm áp màu vàng nhạt rọi vào, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Dưới lầu có rất nhiều người làm đang vây lại, ồn ào, còn kèm theo tiếng kêu khàn khàn của Phích Lịch.
Cô đẩy cửa kính ra rồi đi đến ban công, liếc nhìn xuống dưới liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang trao đổi gì đó cùng một người đàn ông xa lạ.