Nhưng đây lại là một tình huống khác biệt, Nguyễn Thiên Lăng chỉ cầu mong có kết quả xấu thôi.
Kết quả anh cần chính là đứa bé này không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với anh.
Nhưng nghe thấy bác sĩ mỉm cười nói một tiếng chúc mừng, người anh đờ cả ra.
“Ý anh là gì?” Mặt Nguyễn Thiên Lăng xanh mét, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vị bác sĩ hết cười nổi, chuyện gì thế này?
Hình như đối phương chẳng có chút vui mừng gì cả...
“Nguyễn tiên sinh, ý tôi là... đứa bé này và anh quả thật là quan hệ cha con...”
Nguyễn Thiên Lăng tái xanh mặt, anh lập tức lật bản giám định ra xem, trên đó ghi khả năng quan hệ cha con là 98%.
Khả năng cao như vậy, chỉ có thể nói lên rằng đứa bé chính là con của anh!
Nguyễn Thiên Lăng như bị sét đánh, tại sao lại như vậy...
Không giống với vẻ khó lòng tin nổi của anh, mọi người ai nấy đều hồ hởi xúc động.
“Thấy chưa, tôi đã nói đứa bé chắc chắn là của cậu, cậu còn không thừa nhận, lần này xem cậu còn giảo biện thế nào nữa!” Bà Nhan hằn học với Nguyễn Thiên Lăng, khoan khoái khi trút được hơi thở hung hăng ra.
Nhan Duyệt nhẹ nhõm cả người, mặt tươi roi rói: “Lăng, giờ anh tin rồi chứ, đứa bé là con anh.”
“Thiên Lăng, sau này đừng nói mấy lời không thừa nhận đứa bé này nữa. Nó là cháu nội của mẹ, còn thật hơn cả vàng nữa!” Bà Nguyễn cười đến mức không khép được miệng.
Ông Nguyễn và ông Nhan đưa mắt nhìn nhau, cười rất vui sướng.
Chỉ có Nguyễn Thiên Lăng là vẻ mặt chẳng hề có nét cười.
Sắc mặt anh... có thể hình dung là u ám đáng sợ...
Quan hệ với phụ nữ trong thời kỳ an toàn cũng có thể dính bầu sao? Đây đúng là chuyện lần đầu anh nghe thấy, thật khó bề tưởng tượng nổi!
Có lẽ họ sẽ nói Nhan Duyệt là trường hợp đặc biệt, hoặc sẽ bảo t*ng trùng của anh khỏe mạnh, thậm chí sẽ cho là đứa bé này đến là do ý trời.
Dù thế nào thì họ cũng có đủ mọi cái cớ và lý do.
Giờ có kết quả giám định rồi, họ sẽ càng vững dạ nhận định đứa bé đó là con anh...
Nhưng anh không tin!
Bộ dạng im lìm của Nguyễn Thiên Lăng làm mọi người ngưng bặt tiếng cười.
Bà Nguyễn chau mày lên tiếng: “Thiên Lăng, con sao vậy? Có kết quả giám định rồi, chẳng lẽ con còn không tin ư?”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch miệng, vứt tập giấy giám định xuống đất, anh xoay người sải bước bỏ đi.
“Thiên Lăng, con đứng lại cho mẹ! Nghe không, đứng lại cho mẹ!” Bà Nguyễn tức giận hét to, anh vẫn làm bộ mắt điếc tai ngơ bỏ đi.
Ngay cả một người xưa nay luôn hiền hòa như ông Nguyễn cũng phải bực tức: “Thằng nghịch tử, mày giở thái độ đó ra là sao, quả mình trồng thì phải tự chịu trách nhiệm, mày còn muốn sao?”
“Bác trai, bác gái, hai người đừng nói nữa, để anh ấy bình tĩnh lại đã...” Nhan Duyệt ra vẻ cầu xin cho anh.
“Duyệt Duyệt, con làm mẹ tức chết mất, con còn nói đỡ cho nó được nữa hả?” Bà Nhan tức điên lên lườm cô ta một cái.
Nhan Duyệt cụp mắt, hai dòng lệ lập tức lăn dài trên má: “Mẹ, con cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo con yêu anh ấy đến thế...”
Lời Nhan Duyệt nói khiến mọi người đều im lặng.
Ai cũng càng thêm khẳng định Nguyễn Thiên Lăng là kẻ bội bạc. Anh thật quá đáng, quá vô trách nhiệm!
Cảm thấy mọi người như cùng chung hơi thở căm thù, khóe mắt Nhan Duyệt xẹt qua ý cười.
Môi cô ta khẽ cong lên, hơi ngước mắt.
Không ngờ lại trông thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong phòng kiểm nghiệm.
Người đàn ông với ánh mắt sắc bén, sâu thăm thẳm đang nhoẻn cười nhìn cô ta, anh ta mấp máy môi với cô ta.