Bên trong bó hoa có một tấm thiệp đẹp đẽ, bên trên chỉ viết một chữ “Lăng”. Vừa nhìn cũng biết là Nguyễn Thiên Lăng bảo người ở cửa hàng bán hoa đưa tới.
Nếu như anh tặng loại hoa khác, có lẽ trong lòng cô sẽ vui vẻ một chút, nhưng sao lại cứ là hoa hồng Rouge Royal đỏ rực này chứ…
Nhìn thấy loại hoa này, cô liền nghĩ đến tấm hình Nhan Duyệt gửi cho cô. Tấm hình chụp lúc cô ta và Nguyễn Thiên Lăng đính hôn…
Trong tấm hình cũng là một vùng lớn phủ đầy hoa hồng Rouge Royal, lễ đính hôn của anh và Nhan Duyệt dùng loại hoa này, bây giờ anh lại vẫn tặng cô loại hoa này. Trong lòng anh nghĩ như thế nào thì cô không biết, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất hoảng loạn.
Giang Vũ Phi bỏ bó hoa lên trên bàn trà, quay người muốn lên lầu.
"Cô Giang, cô không vui sao?" Thím Lý nghi hoặc hỏi.
Giang Vũ Phi quay đầu lại cười nói: "Không có, tôi rất thích."
"..." Nếu thích, tại sao lại để hoa tùy tiện như vậy?
Thím Lý ôm lấy bó hoa, cười đề nghị nói: "Hay là tôi đem đi cắm vào bình hoa nhé, nếu không sẽ héo rất nhanh."
"Được, thím tùy ý xử trí đi." Giang Vũ Phi lại cười cười, quay người tiếp tục lên lầu.
Thím Lý lắc đầu, rõ ràng chính là không thích mà vẫn kiên quyết nói thích…
Sắc trời dần dần tối đi, Nguyễn Thiên Lăng bước vào trong phòng khách liền nhìn thấy trên bàn trà để một bình hoa. Trong bình hoa cắm hoa hồng Rouge Royal, tổng cộng mười một bông, chính là bó hoa anh bảo người mang tới cho Giang Vũ Phi kia.
"Thiếu gia, cậu đã về rồi." Thím Lý bưng một ly trà tiến lên, cười chào hỏi anh.
"Hoa này cô ấy có thích không?" Nguyễn Thiên Lăng nhận chén trà, uống một ngụm trà hỏi.
Thím Lý ăn ngay nói thật: "Cô Giang ngoài miệng nói thích."
Lông mày Nguyễn Thiên Lăng cau lại: "Có ý gì?"
"Cô Giang ngoài miệng nói rất thích, nhưng tôi thấy thực ra cô ấy không thích."
"Vì sao?" Nguyễn Thiên Lăng mày nhíu lại thật sâu.
"Lúc vừa mới nhận được hoa, cô ấy vẫn còn vui vẻ, sau đó không biết làm sao lại không vui nữa. Cô ấy tùy tiện ném hoa lên trên bàn trà, còn nói tùy tôi xử trí như thế nào cũng được."
Nguyễn Thiên Lăng đặt chén trà xuống, đi nhanh lên lầu. Vốn dĩ anh tưởng rằng Giang Vũ Phi sẽ thích, như vậy thì sau này mỗi ngày anh đều sẽ tặng hoa cho cô, kết quả cô lại không thích một chút nào cả, anh lập tức đau đầu.
Cô ấy không thích tiền, cô ấy cũng không thích hoa, vậy thì cô ấy thích gì đây?
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đứng ngoài ban công tưới nước cho mấy chậu hoa lan. Anh tiến lên, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, lồng ngực rộng lớn kề sát phía sau lưng cô: "Em thích hoa lan?"
Anh đã sớm nên đoán được cô thích hoa lan, ban công treo mấy chậu hoa lan thì không nói, sau nhà cũng có nữa. Nguyễn Thiên Lăng hối hận, hôm nay anh nên tặng cô một bó hoa lan mới phải.
Giang Vũ Phi tiếp tục tưới nước, cũng không quay đầu lại: "Chỉ cần là hoa, em đều thích."
"Thế ư, vậy vì sao em không thích hoa anh tặng?"
"Em rất thích."
Giọng điệu này, rõ ràng chính là không thích…
Nguyễn Thiên Lăng xoay người cô lại, đôi mắt sắc bén nhìn vào trong mắt cô: "Em đang nói dối, rõ ràng là em không thích!"
Nếu anh đã nhận định như vậy, cô cũng không cần phải tiếp tục khẩu thị tâm phi làm gì. Giang Vũ Phi đặt bình phun nhỏ màu trà bằng thủy tinh xuống, gật đầu thừa nhận nói: "Đúng là em không thích đấy, có được không?"
"Vậy em thích hoa gì?"
"Hoa gì cũng thích."
Nguyễn Thiên Lăng lập tức khó hiểu, cô đang muốn trêu anh sao?