Vì để cô không buồn chán, Nguyễn Thiên Lăng làm một cái xích đu ở sân trước, còn làm một ao nước nhỏ, nuôi cá vàng và rùa trong đó.
Cảnh vật trong sân trước lúc lên đèn rực rỡ lung linh.
Giang Vũ Phi khoác một chiếc áo choàng ngồi ở xích đu, yên tĩnh dựa vào ghế.
Nguyễn Thiên Lăng làm việc ở trong thư phòng trên lầu, gần đây hình như anh rất bận, cho nên để cho cô rất nhiều không gian riêng tư.
Giang Vũ Phi chờ một lát cũng không thấy Tiêu Lang đến, cô đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trèo qua cửa sắt vào trong.
Người đàn ông thả người nhảy xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, trong biệt thự vang lên tiếng còi báo động chói tai. Ở đây lắp đặt máy quay giám sát tia hồng ngoại, Tiêu Lang mạo muội trèo vào nhất định sẽ chạm vào hệ thống báo động.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên đứng lên, Tiêu Lang cũng nhìn thấy cô.
Anh vỗ vỗ tay phủi bụi, đi nhanh về phía cô, trên mặt không có một chút hoảng loạn nào.
“Đi theo anh!” Anh túm lấy tay cô, ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ dao động, nhanh chóng rút tay trở lại.
Nguyễn Thiên Lăng ở trên lầu nghe tiếng còi báo động, chỉ trong nháy mắt đã lao nhanh ra ngoài.
Trên người anh vẫn đang mặc một bộ đồ ở nhà hơi mỏng, chân đi đôi dép lê màu xám.
“Người đâu, bắt hắn lại cho tôi!” Thấy người xông vào là Tiêu Lăng, Nguyễn Thiên Lăng vô cớ nổi giận.
Người làm trong biệt thự chen nhau xông lên, Tiêu Lang đành phải buông tay Giang Vũ Phi, tay không đấu với mấy người làm.
Bọn họ cũng không phải đối thủ của anh, rất nhanh đã bị anh đánh ngã xuống đất, ôm chỗ bị thương rên rỉ đau đớn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng càng bực hơn.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
“Tiêu Lang, anh tự xông vào nhà dân, có biết đây là tội danh gì không?” Nguyễn Thiên Lăng chậm rãi đi đến, thế nhưng cùng với mỗi bước đi, toàn thân anh đều tỏa ra luồng khí lạnh băng.
Anh thật sự đã xem nhẹ người đàn ông này, năm lần bảy lượt muốn cướp người từ tay anh, hơn nữa lần nào cũng rất ngang nhiên, hoàn toàn không xem anh ra gì.
Hôm nay anh sẽ khiến hắn ta có đến mà không thể về, để hắn ta biết Nguyễn Thiên Lăng không phải người dễ trêu chọc như vậy!
Tiêu Lang sửa sang lại âu phục hơi xộc xệch, vẻ mặt ung dung không có chút khó xử nào.
Anh nhếch môi cười nhạt: “Tôi chỉ muốn tìm Vũ Phi, nói với cô ấy mấy câu.”
Nguyễn Thiên Lăng cười càng tàn ác hơn: “Đây chính là cách anh tìm người? Leo tường vào, tự tiện xông vào nhà dân? Chắc anh biết, tôi chỉ cần nói một câu, có thể lập tức cho anh đến đồn cảnh sát ăn cơm!”
“Không sao, cùng lắm thì tôi cũng chỉ vào một lát rồi đi ngay.” Tiêu Lang mỉm cười.
Nguyễn Thiên Lăng mím chặt đôi môi mỏng, đúng vậy, tội danh nhỏ như vậy hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Tiêu Lang.
“Anh tìm Giang Vũ Phi muốn nói chuyện gì? Chi bằng nói ngay ở đây, nếu anh không thể nói ra rõ ràng, bất kể anh có bản lĩnh lớn đến mấy, tôi cũng có thể khiến anh phải trả một cái giá nhất định!” Nguyễn Thiên Lăng quyết định xem mục đích của Tiêu Lang trước, rồi mới lựa chọn phương pháp xử lý.
Giang Vũ Phi nắm chặt áo choàng, không nói một câu nào.
Nếu Tiêu Lang đã dám đến thì chắc chắn sẽ không sợ Nguyễn Thiên Lăng làm khó anh. Anh bảo cô đừng can thiệp thì cô sẽ không can thiệp, cô tin anh có thể xử lý tốt.
“Anh chắc chắn muốn tôi nói ở đây?” Tiêu Lang hỏi ngược lại.
“Đúng! Nhất định phải nói ở đây!” Nguyễn Thiên Lăng bước đến bên cạnh Giang Vũ Phi, cánh tay thon dài ngang nhiên ôm lấy bả vai cô, tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô.