Cảm giác chết cũng không xa lạ với cô, rất tuyệt vọng, rất bi thương.
Hiện tại cô cũng tràn ngập tuyệt vọng và bi thương.
“Tôi bị mất đồ, cần các anh cho xem video giám sát.” Đi đến quầy lễ tân, Giang Vũ Phi mặt lạnh lùng, trực tiếp nói thẳng với nhân viên lễ tân.
“Tiểu thư, xin hỏi cô mất cái gì?”
“Thứ đồ rất quan trọng, rất đặc biệt, tôi muốn xem video giám sát tối hôm qua, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!” Giang Vũ Phi hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại thường ngày, giờ phút này cô nhìn bất cứ ai cũng đều có cảm giác nhìn kẻ thù.
Nếu không phải cô dùng hết sức lực đè nén toàn bộ oán hận trong lòng xuống, cô nhất định sẽ lớn tiếng chửi bới.
Giang Vũ Phi nắm chặt bàn tay, biểu cảm lạnh băng, sự oán hận lạnh lùng tràn ngập trong đôi mắt đẹp. Cô tức giận không phải là giả vờ, có lẽ cô thật sự đánh mất món đồ rất quan trọng.
Nhân viên của khách sạn không dám chậm trễ, đồng thời cũng bị bộ dáng của cô hù dọa, lập tức mở máy giám sát cho cô xem.
“Tiểu thư, xin lỗi cô, máy giám sát tối hôm qua bị hỏng, không có bất kỳ ghi chép gì.” Nhân viên vừa ngạc nhiên vừa xin lỗi cô.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Giang Vũ Phi giận quá bật cười: “Được, các người bao che cho người đó đúng không, tôi có biện pháp khiến các người giao hắn ra đây!”
“Tiểu thư, máy giám sát của chúng tôi thực sự bị hỏng.”
Bất kể nhân viên giải thích như thế nào, Giang Vũ Phi cũng không tin.
Nếu màn hình giám sát của khách sạn hỏng, vì sao đến bây giờ mới phát hiện?
Giang Vũ Phi lạnh lùng quay người đi ra ngoài, trong mắt cô ngoại trừ oán hận ra thì không còn cái gì khác, giờ phút này cô tựa như một viên pha lê rất dễ vỡ, nếu cô vỡ, cũng sẽ làm bị thương tất cả những người xung quanh cô.
Trời đất bao la, tại sao lại không có chỗ nào cho cô đi?Cô ra khỏi khách sạn, nhìn những chiếc xe bận rộn đi lại trước mắt, bỗng nhiên cô không biết nên đi đâu.
Điện thoại trong túi quần cô vang lên, Giang Vũ Phi như không nghe thấy, mặc kệ cho nó vang lên. Tiếng chuông vang lên một lần rồi lại một lần nữa, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy ba chữ “Nguyễn Thiên Lăng” đang nhấp nháy trên màn hình.
Ánh mắt cô khẽ động, cô bấm nút nghe điện thoại.
“Bây giờ cô đang ở đâu? Lập tức trở về, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Người đàn ông mở miệng trầm giọng nói, mang theo ngữ khí không để cho người khác cự tuyệt.
Giang Vũ Phi chẳng nói gì cả, cúp điện thoại, vẫy một chiếc xe taxi rồi trở về nhà cũ.
Xe taxi dừng lại ở trước cửa nhà, cô xuống xe, Nguyễn Thiên Lăng thân hình cao lớn đi đến trước mặt. Anh cầm chặt cổ tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng hỏi cô: “Tối hôm qua cô đi đâu?”
Giang Vũ Phi hơi giật mình, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn biểu cảm của anh.
"Hừ, to gan lắm!" Người đàn ông sắc mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh... biết cái gì sao?" Cô bất an hỏi, rất sợ chuyện tệ hại của cô bị anh biết, sau đó bị anh đem ra sỉ nhục cô.
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ra, cặp mắt đen thẳm đáng sợ: "Giang Vũ Phi, chúng ta nên ly hôn. Cô nói với ông, để ông đáp ứng chuyện chúng ta ly hôn. Nguyễn gia chúng tôi, không cần đến người phụ nữ như cô."
Quả nhiên là anh biết!
Sắc mặt Giang Vũ Phi tái nhợt tựa như một trang giấy, trong mắt cô toát ra vẻ đau thương rất rõ ràng, giọng nói khàn khàn hỏi anh: "Sao anh lại biết?"
"Tôi có nhiều biện pháp để biết chuyện của cô!" Khẩu khí Nguyễn Thiên Lăng hết sức lạnh lùng, anh hoàn toàn không quan tâm cô có phải bị người khác hãm hại hay không.