Hứa Mạn cũng được nuông chiều từ bé, mọi người luôn nể cô ta, chiều chuộng cô ta hết mực, cô ta chưa bao giờ từng phải chịu nhún nhường ai cả.
Hôm nay lại bị Giang Vũ Phi cho một cái tát, cơn giận này khiến cho cô ta nuốt không trôi!
Không trút được cơn giận này, cô ta tuyệt đối không bỏ cuộc.
Đối phương một người là con gái của phó thị trưởng Nhan, một người lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hứa thị, bên nào cũng không thể đắc tội được.
Quản lý biết rõ tầm quan trọng của sự việc, anh ta nhíu mày nhìn Giang Vũ Phi, nghiêm khắc quát to: “Cô làm việc kiểu gì vậy! Còn đứng đờ người ra đó làm gì, mau xin lỗi cô Nhan và cô Hứa đi!”
“À, ngoài việc xin lỗi chúng tôi ra, cô còn phải cúi đầu tạ lỗi chúng tôi! Cúi lạy mười cái thì tôi bỏ qua cho khách sạn các người!” Hứa Mạn lạnh lùng nói, không có ý định buông tha cho Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày.
Cô còn định sẽ không để quản lý phải khó xử, cô sẽ xin lỗi hai người đó, nhẫn nhịn rồi cũng qua thôi. Thế nhưng Hứa Mạn thật quá quắt, muốn cô cúi lạy mười cái, những việc làm nhục nhã như vậy, làm sao cô có thể làm được!
Giang Vũ Phi bỏ chiếc mũ đang đội trên đầu xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi không làm sai, chính họ ra tay trước. Nếu như cần có một câu trả lời thích đáng, vậy thì tôi xin nghỉ việc!”
Cô không làm nữa là được chứ gì, còn muốn cô cúi lạy mười cái để xin lỗi thì tuyệt đối không thể được.
Giang Vũ Phi cất bước định rời đi, Hứa Mạn liền tiến đến đứng chắn trước mặt cô, hét to: “Bảo vệ ở đâu, còn không bắt cô ta lại cho tôi!”
Cô ta nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm, kiêu ngạo nói: “Cô cho rằng cô nghỉ việc thì sẽ không sao? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không cúi lạy chúng tôi thì đừng hòng rời khỏi đây một bước!”
Giang Vũ Phi lạnh lùng đối mặt với Hứa Mạn.
Cô không hiểu tại sao cô ta lại nhằm vào cô. Có phải vì Nhan Duyệt không thích cô, cho nên cô ta tìm mọi cách gây sự với cô chăng?
Hay là cô đã cho cô ta một cái tát, cho nên cô ta phải làm trò hạ nhục cô mới vừa lòng?
Có lẽ là cả hai nguyên nhân trên.
Có điều cô ta tưởng rằng thân phận cô ta cao hơn cô thì cô phải sợ cô ta, phải cúi lạy hai người họ sao? Thật nực cười, dù có giết chết cô, cô cũng không bao giờ quỳ lạy.
Giang Vũ Phi hiên ngang đẩy Hứa Mạn ra, tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô đã đánh giá hơi thấp sức mạnh của quyền lực và đồng tiền, bảo vệ khách sạn thực sự nghe mệnh lệnh của Hứa Mạn, nhanh chóng chạy tới phía cô.
Hai tên bảo vệ lực lưỡng thô bạo tóm lấy tay cô, giữ chặt cô, không cho cô bỏ đi.
Giang Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Thả tôi ra!”
Cô càng giãy giụa thì bọn họ càng giữ chặt lấy cô, cô có cảm giác như cánh tay sắp rời ra!
Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, đúng lúc này, trong đám người vang lên giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông cao lớn, cặp chân thon dài bước vào, đôi mắt của anh nhìn về phía Giang Vũ Phi đang bị khống chế, khẽ nhíu mày.
“Lăng.” Nhan Duyệt xoay người yểu điệu đi đến chỗ anh đứng, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt cố ra vẻ cười dịu dàng: “Không có gì đâu, chỉ là một hiểu lầm nhỏ, mọi người thả cô Giang ra đi, tôi không trách cô ấy.”
“Duyệt Duyệt, chị thật là quá lương thiện!” Hứa Mạn kéo cánh tay cô ta, không muốn cô ta thả người.
“Cô ta ức hiếp chị, lại còn tát em một cái, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy!”