Anh nắm chặt cằm cô, đến gần cô hơn, lạnh lùng nói: “Giang Vũ Phi, tôi thật sự đã xem nhẹ cô!”
Những điều này mà cô cũng có thể nghĩ ra được!
Giang Vũ Phi hất tay anh ra, lùi lại một bước, nhìn anh chằm chằm phòng bị: “Bị tôi nói trúng đúng không? Nguyễn Thiên Lăng, tôi chưa từng gặp người đàn ông nào hèn hạ như anh! Anh có thể yêu Nhan Duyệt, nhưng tại sao anh lại hi sinh tôi?
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
“Giang Vũ Phi, tôi hi sinh cô bao giờ? Ai bảo cô thích tôi, rồi ai bảo cô kết hôn với tôi?”
Ánh mắt Giang Vũ Phi run rẩy, cô liền cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Đúng vậy, ai bảo cô kết hôn với anh!
Ông trời, vì sao không cho tôi sống lại lúc trước khi kết hôn, tôi thề, tôi nhất định sẽ không bao giờ kết hôn với anh!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh nói đúng, đây là đáng đời tôi… Thế nhưng anh biết không, cuối cùng điều tôi hối hận chính là lựa chọn yêu anh, kết hôn với anh… Đây là chuyện ngu xuẩn và hối hận cuối cùng mà tôi làm trong cuộc đời này!” Cô hung hăng nói xong câu cuối cùng, quay người điên cuồng chạy đi.
Cô không bao giờ muốn gặp anh ta nữa, không bao giờ!
Giang Vũ Phi đau đớn như trái tim bị xé rách, hối hận. Nước mắt cứ chảy ở trên mặt, tim và miệng cô đều rất đắng chát.
Làm phụ nữ không phải thật sự rất bi ai sao?
Một khi hôn nhân không tốt, đó chính là nỗi khổ vô tận.
Chạy một hơi thật lâu, bỗng nhiên một chiếc xe từ phía trước chạy đến, suýt nữa thì tông vào người cô.
Giang Vũ Phi bị dọa cho ngã ngồi xuống đất, cửa xe màu đỏ mở ra, Nhan Duyệt mặc áo da báo đi giày cao gót bước từ bên trong ra.
Nhìn thấy Giang Vũ Phi, ánh mắt cô ta có chút ngạc nhiên thoáng qua.
Ngay lập tức, cô ta lạnh lùng, hất cằm cao ngạo khinh thường: “Sao thế, cô không muốn sống sao? Không muốn sống thì chết xa một chút, đừng làm dơ xe của tôi.”
Vừa mới đối mặt với người cô căm hận nhất, bây giờ lại gặp người căm hận thứ hai.Thật sự rất đúng lúc, như vậy mà cũng có thể gặp cô ta.
Ông trời, hôm nay ông đặc biệt để bọn họ đến đối phó với tôi đó à. Nhưng mà, tôi không muốn bị tổn thương vì bọn họ.
Giang Vũ Phi chống tay đỡ người dậy, lau nước mắt trên mặt, cô mỉm cười nói với cô ta: “Ngại quá, tôi quá vui mừng, tôi vui mừng đến mức phát khóc, cho nên không nhìn thấy xe của cô lái đến.”
Nhan Duyệt khó hiểu nhìn cô chằm chằm, không hiểu tại sao cô lại cười, tại sao lại xin lỗi.
Cô ta biết rõ Giang Vũ Phi không thích cô ta, lẽ nào cô không có tranh cãi với cô ta, lý luận cùng cô ta sao?
Giang Vũ Phi tiếp tục cười nhẹ nhàng: “Gần đây khẩu vị tôi không tốt, ăn không ngon, lại thích ăn chua, chu kỳ cũng bị chậm. Sáng sớm hôm nay, Nguyễn Thiên Lăng cùng tôi đến khám phụ khoa, sau khi nhận kết quả, cô không biết tôi vui như thế nào, xúc động như thế nào đâu, cho nên vừa rồi tôi không nhìn thấy xe của cô, xin thông cảm.”
Nghe cô nói những lời này, sắc mặt Nhan Duyệt bỗng nhiên thay đổi, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, quả thực rất đặc sắc.
Giang Vũ Phi có chút đắc ý: “Cô tới tìm Nguyễn Thiên Lăng à, có điều hiện tại cảm xúc của anh ta đang rất kích động, tôi nghĩ tốt nhất cô đừng đi quấy rầy anh ta.”
Nói xong, cô thản nhiên quay người rời đi.
Nhan Duyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Vũ Phi, bàn tay nắm chặt, lòng cô ta vô cùng lo lắng.
Lời nói của cô là có ý gì?
Cô mang thai sao? Không thể, làm sao mà Lăng để cho cô mang thai được, không thể nào!
Nhan Duyệt nhớ đến đã nghe được tất cả trong điện thoại tối hôm qua, sự phẫn hận và đau khổ mà khó khăn lắm cô ta mới nén xuống được lại dâng lên lần nữa.