Giang Vũ Phi kích động nắm chặt tay ông nội, không nhịn được mà cười rơi nước mắt.
“Ông nội, cảm ơn ông, cảm ơn ông!”
Nguyễn An Quốc nhìn cô trìu mến, thấy cô càng như vậy, ông càng buồn.
“Ngốc à, thật là một đứa trẻ ngốc.”
Là chính tay ông thúc đẩy hôn sự của con bé và Nguyễn Thiên Lăng, khiến con bé không hạnh phúc, con bé nên trách ông mới đúng. Nhưng con bé không có nửa lời oán trách, còn cảm ơn ông. Con bé thật đúng là một đứa trẻ ngốc.
Đáng tiếc, đứa trẻ tốt như vậy lại có người nào đó không biết quý trọng.
Nguyễn Thiên Lăng đưa mẹ về nhà, không đến công ty ngay mà lại đến bệnh viện. Anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đang nói cười với ông nội.
Nụ cười cô rạng rỡ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Người đàn ông nhướn mày vẻ bất ngờ, đi vào mở miệng hỏi thăm ông nội: “Ông cảm thấy thế nào rồi ạ?”
“Ta rất tốt. Sao cháu lại đến đây, lên công ty đi, ta ở đây không sao, không cần nhiều người chăm sóc như vậy.” Nguyễn An Quốc lạnh nhạt nói với anh, rõ ràng vẫn đang còn giận anh.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên có chút ghen tỵ với Giang Vũ Phi.
Sao ông nội có thể không trách cô, ngược lại còn trách anh chứ? Rốt cuộc ông là ông nội của ai?
Thôi, làm đàn ông nên khoan dung độ lượng, chút chuyện nhỏ nhặt này anh cũng chẳng muốn so đo làm gì.
“Ông nội, hôm nay cháu sẽ không đến công ty, ở lại đây chăm sóc ông. Hôm qua là cháu không đúng, ông nội, ông tha thứ cho cháu nhé?”
Ông cụ liếc nhìn anh một cái, tức thì liền mềm lòng.
“Cháu dẫn Vũ Phi đi ăn chút gì đi, ông thấy nó gầy đi không ít, ăn cơm rồi tiện thể đưa nó đi chơi cho khuây khỏa. Bây giờ dù sao cháu cũng là chồng nó, nên ở bên cạnh nó nhiều một chút.”
“Đi đi, ông cũng phải nghỉ ngơi, để y tá vào chăm sóc cho ông.” Nguyễn An Quốc phất phất tay không để cho cô từ chối. Nguyễn Thiên Lăng cũng bước tới kéo cổ tay cô: “Đi thôi, để ông nội nghỉ ngơi.”“Ông nội, cháu không đói…”
Giang Vũ Phi đành phải đồng ý, cùng Nguyễn Thiên Lăng rời khỏi bệnh viện.
Ngồi vào xe anh, cô lãnh đạm nói: “Đưa tôi về đi, anh không cần để ý lời ông nội.”
Người đàn ông liếc cô một cái, khởi động xe nói: “Tôi đã đồng ý với ông nội thì sẽ làm tới nơi, hơn nữa không phải cô cũng đồng ý với ông rồi sao?”
Giang Vũ Phi không nói gì được.
Thôi được, tùy anh. Anh có thời gian lãng phí với cô thì cứ lãng phí đi, dù sao cô cũng không để tâm.
Họ vào một nhà hàng ăn cơm. Lúc ăm cơm, Giang Vũ Phi ngẩng đầu nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Hôm nay ông nội nói với tôi, đợi sau khi ông ra viện, sẽ xử lý việc ly hôn của chúng ta.”
Nguyễn Thiên Lăng đang gắp đồ ăn, nghe vậy, anh ngừng tay lại.
Hơi ngước nhìn lên, đôi mắt anh u ám nhìn vào mắt cô.
Anh và cô luôn muốn ly hôn, muốn nhanh chóng thoát khỏi đối phương. Nhưng lúc đầu, là anh ghét bỏ cô, cho dù bất cứ lúc nào ly hôn với cô anh đều không quan trọng.
Về sau cô bắt đầu thay đổi, cô cũng trở nên ghét bỏ anh, thậm chí còn ngày ngày đòi ly hôn với anh.
Khi đó Nhan Duyệt còn chưa trở lại, ông nội lại không đồng ý cho họ ly hôn, nên anh không vội vã ly hôn với cô.
Không lâu sau Nhan Duyệt trở về, người anh yêu là Nhan Duyệt, lúc trước cũng là cho rằng Nhan Duyệt chết nên anh mới lấy Giang Vũ Phi.
Nhan Duyệt đã trở lại, đương nhiên anh sẽ ở bên Nhan Duyệt một lần nữa, vậy thì việc ly hôn với Giang Vũ Phi là vô cùng cấp bách.
Nhưng ông nội vẫn phản đối chuyện ly hôn của họ, không cho phép anh lấy Nhan Duyệt.