“Em cũng lại đây cho bác sĩ kiểm tra một chút đi.” Sau khi được xử lý vết thương, Nguyễn Thiên Lăng vẫy tay với Giang Vũ Phi đang đứng bên cạnh.
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Em không sao, không cần kiểm tra.”
Thực tra thì sắc mặt cô cũng không đến nỗi tệ, có lẽ cô không sao.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô thật sự không sao mới thôi.
“Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em về phòng đây.” Giang Vũ Phi mỉm cười đi đến trước mặt anh.
“Đi đi, hôm nay em cũng mệt rồi.” Nguyễn Thiên Lăng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười cưng chiều.
Không phải anh cố ý ra vẻ cưng chiều cô, anh chiều chuộng cô đã trở thành một bản năng, đến cả chính anh cũng không nhận ra.
Nhưng Giang Vũ Phi lại nhận ra.
Đối diện với người đàn ông ưu tú như vậy, lại cưng chiều cô như vậy, cô chỉ muốn nói, nếu cô không cảm nhận được thì cô không phải phụ nữ.
Nếu không phải vẫn luôn cố gắng duy trì một chút lý trí thì cô đã sớm bị anh làm cho choáng váng, không phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Giang Vũ Phi trở lại phòng bệnh, vì Nguyễn Thiên Lăng mà tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh được.
Mùa hè là mùa của yêu thương.
Sắp đến mùa hè rồi, cô còn đang tự hỏi mình, cô có thể yêu một lần hay không?
Cô chưa từng yêu bao giờ, nay lại gặp được một người đàn ông rất tốt, nhưng anh đáng để cô yêu hay không?
Lòng Giang Vũ Phi vô cùng rối rắm, tình cảm của cô nói với cô phải cố gắng giữ chặt Nguyễn Thiên Lăng.
Nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng không được lại gần người đàn ông đó!
Anh rất nguy hiểm!
Giang Vũ Phi nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ thiếp đi.
---
Sáng hôm sau khi cô vẫn còn đang ngủ, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
“Phu nhân, thiếu gia nói không gặp ai cả, mời bà về cho.”
“Tôi là mẹ nó, tôi muốn gặp nó, các người có tư cách gì ngăn cản tôi?”
“Phu nhân, đây là lệnh của thiếu gia.”
“Vậy mệnh lệnh của tôi thì các người không nghe sao?”
“Xin lỗi phu nhân, chúng tôi chỉ nghe lệnh từ thiếu gia. Thiếu gia nói bây giờ anh ấy đang nghỉ ngơi, không ai được làm phiền anh ấy.”
“Vì sao thiếu gia của các người lại bị thương, vết thương của anh ấy giờ ra sao?”
Giang Vũ Phi mơ màng mở mắt ra, hình như lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Vệ sĩ đáp: “Thiếu gia xảy ra chút tai nạn, vết thương của anh ấy phục hồi rất tốt, vài ngày nữa là có thể ra viện.”
“Mẹ, xem ra Thiên Lăng không sao. Nếu anh ấy đã muốn nghỉ ngơi, chúng ta về trước đã, hôm khác lại đến thăm anh ấy sau.”
“… Cũng được, đi thôi.”
Giang Vũ Phi dỏng tai lên lắng nghe, nhưng cách âm của phòng bệnh cực tốt nên cô chỉ nghe được âm thanh hết sức mơ hồ.
Cụ thể là họ nói những gì, cô đều không nghe rõ.
“Thím Lý, ai đang ở bên ngoài vậy?” Thím Lý từ toilet đi ra, Giang Vũ Phi hỏi bà.
“Có người đến sao? Tôi không nghe thấy. Tôi đi xem thử.”
“Bỏ đi, họ đã đi rồi.” Có lẽ là đến thăm Nguyễn thiếu gia, chứ không phải đến thăm cô.
Giang Vũ Phi nghĩ đã lâu không liên lạc với gia đình, bèn hỏi thím Lý điện thoại của cô đâu, cô muốn gọi điện thoại về nhà.
“Để tôi hỏi thiếu gia, có lẽ cậu ấy biết.”
Thím Lý đi sang phòng bệnh của Nguyễn Thiên Lăng rồi quay trở lại ngay.
“Thiếu gia nói đồ của cô ở nhà, cậu ấy sẽ cho người mang đến ngay.”
“Vâng.” Giang Vũ Phi gật đầu.
Một lúc sau, có người gõ cửa, thím Lý đi mở cửa, là Nguyễn Thiên Lăng đang đứng ở cửa phòng.
“Thím ra ngoài trước đi.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói, thím Lý gật đầu nhận lời, đi ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại cho bọn họ.