Trong vali còn có vàng mà cô đã chuẩn bị, đó là tiền sinh hoạt sau này của cô. Cô đã lên kế hoạch kỹ rồi, sau khi chạy trốn, không thể dùng chi phiếu và chứng minh nhân dân được.
Tất cả những thứ có thể tra ra thông tin của cô, cô đều không thể sử dụng được.
Cô không thể mang số tiền lớn bên người, nếu mang kim cương và trang sức thì khó giao dịch với bên ngoài.
Chỉ có vàng, chưa nói đến chuyện nó đáng giá, mà ở bất kỳ nơi nào cũng có thể đổi ra tiền mặt. Hơn nữa cô cũng hiểu rõ giá cả khi mua bán vàng, bán vàng cũng khá tiện.
Trong vali ngoài trang sức và dây chuyền vàng cô mua hôm đó, còn có một ít trang sức vàng đặt mua trước kia. Bán những thứ này đi cũng đủ cho cô dùng mấy năm.
Giang Vũ Phi cụp mắt, cô đã lên kế hoạch kỹ cho tất cả, chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi, cơ hội.
Nguyễn Thiên Lăng tắm rất nhanh rồi đi ra, Giang Vũ Phi liền đi vào tắm.
Cô không lề mề, tắm nhanh rồi bước ra. Cô thấy Nguyễn Thiên Lăng mặc đồ ở nhà áo ngắn tay với quần dài đang đứng gọi điện thoại ngoài ban công.
“Anh đi công tác ở bên ngoài, ở thành phố H, mấy ngày nữa mới về... Em không cần tới, anh lại phải dành thời gian chăm sóc em, lúc về anh sẽ mua quà cho em... Chuyện kết hôn trước mắt chưa vội, đợi đến giữa năm rồi nói sau...” Nghe thấy tiếng động sau lưng, Nguyễn Thiên Lăng xoay người lại, thấy gặp Giang Vũ Phi đã đi ra.
Cô gội đầu, mái tóc ướt sũng xõa dài trên vai, làm ướt bộ đồ cô vừa thay.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, nói với người đầu dây bên kia: “Anh còn có việc phải làm, anh cúp máy trước.”
Anh tắt điện thoại, rút cái khăn trong tay Giang Vũ Phi rồi chụp lên đầu cô, tự mình lau tóc cho cô.
“Gội đầu xong thì phải mau chóng lau khô tóc, nếu không thì sẽ không tốt cho sức khỏe.” Anh không biết cách chăm sóc người khác, lấy khăn vò vò đầu Giang Vũ Phi một hồi, làm cho tóc cô còn rối hơn cả tổ chim.
Giang Vũ Phi không quen được anh quan tâm, cô lùi xa vài bước rồi dùng tay vuốt vuốt lại tóc.
Nguyễn Thiên Lăng quay người tìm máy sấy, cắm vào ổ điện.
“Qua đây sấy khô tóc.” Anh thử độ ấm, rồi ngoắc tay với cô.
“Tôi tự làm được.” Giang Vũ Phi chìa tay ra, Nguyễn Thiên Lăng cũng không dùng dằng, anh đưa máy sấy cho cô rồi đi chọn món ăn.
Anh cầm lấy cái menu đặt trên tủ đầu giường, vừa xem vừa hỏi cô: “Ở đây có cua đồng rất ngon, ăn thử một chút đi.”
Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói: “Phụ nữ có thai không thể ăn cua đồng.”
Người đàn ông sững sờ, lập tức xếp chuyện cơm nước của cô vào danh sách việc lớn hàng đầu.
“Vậy có thể ăn cái gì?” Anh khiêm tốn hỏi.
“Chọn mấy món phụ đi.” Giang Vũ Phi nghĩ một lát rồi bổ sung: “Cho thêm hai phần canh.”
Nguyễn Thiên Lăng gọi điện thoại kêu thức ăn xong thì nói với cô: “Cô ăn cơm xong thì trở về phòng nghỉ ngơi, tôi có hẹn với bạn, phải ra ngoài một lát.”
Giang Vũ Phi dừng động tác trong tay lại, cô tắt máy sấy, nghiêng đầu hỏi anh: “Đi bao lâu?”
Người đàn ông còn tưởng cô không nỡ xa anh, anh vô thức nhếch miệng cười: “Sẽ không quá lâu đâu, để cô ở khách sạn một mình tôi cũng không yên tâm. Hôm nay cô nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài đi chơi, đi giải khuây một chút, tôi hi vọng cô không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chơi vui vẻ là được.”
Giang Vũ Phi không trả lời anh mà đi thẳng đến nhà tắm chải tóc.
Sau khi chải tóc xong, cô theo anh ra ngoài, xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm.
Cô vốn định bỏ trốn hôm nay, nghĩ là sẽ canh lúc anh ăn rồi lén bỏ thuốc ngủ vào, chờ đến tối anh ngủ say thì lặng lẽ rời đi.