Đôi mắt Giang Vũ Phi bất chợt hiện lên vẻ đau khổ, vẻ mặt buồn thảm, miệng lảm nhảm: “Tôi hận anh, dù sao thì tôi cũng phải ly hôn với anh. Tôi nhất định phải ly hôn! Bây giờ tôi đi tìm ông nội.”
Nói xong, cô loạng choạng bước về phía cánh cửa.
Mới đi được vài bước, vòng eo cô đột nhiên bị siết chặt, Nguyễn Thiên Lăng ôm eo cô bế lên, anh xoay người lại tiện tay quăng cô xuống giường.
Giang Vũ Phi ngã sóng soài trên giường, đầu vốn đã rất đau nhức, nay lại thêm chóng mặt.
Cô lồm cồm bò dậy, từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy cái cằm ương ngạnh của anh.
“Giang Vũ Phi, xem ra em thực sự uống say rồi! Tôi để em nằm nghỉ cho tỉnh táo một chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo mà tắm nước lạnh cho em đó!” - Nguyễn Thiên Lăng sắc mặt trầm hẳn, sắc bén cảnh cáo cô.
Giang Vũ Phi chống tay ngồi dậy, đôi mắt căm phẫn lạnh tanh nhìn thẳng vào anh.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi chịu đựng đủ rồi! Tại sao anh cứ như âm hồn bất tán? Tại sao anh không chịu buông tha tôi? Rốt cuộc tôi đã có lỗi gì với anh?”
Cái gọi là “rượu vào lời ra” đích thị là đây!
Nếu như không uống say, nhất định là cô không dám nói với anh những lời như vậy.
Cơn giận của Giang Vũ Phi bốc lên ngùn ngụt, đối với Nguyễn Thiên Lăng mà nói, có thể xem là tức giận vô cớ.
Trực giác mách bảo anh, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô phẫn nộ như vậy.
Nhưng anh không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì, càng nghĩ càng cảm thấy cô gây sự vô cớ.
“Hay lắm, Giang Vũ Phi, đang cố tình mượn rượu nổi cơn điên phải không? Hôm nay mới tốt với cô một chút, cô đã vuốt mặt không nể mũi nữa.” - Anh tức giận đến xanh mặt.
Uổng công cho anh còn nghĩ đến việc đối xử tốt với cô, thì ra người ta chẳng mảy may để ý.
Trong mắt cô, anh đáng ghét còn hơn quỷ sứ, cô ước gì mình có thể ở xa anh càng xa càng tốt.
Nguyễn Thiên Lăng từ nhỏ đến lớn được xem như mặt trăng giữa vạn vì sao, không ai dám tỏ thái độ trước mặt anh, không ai dám trực tiếp làm mất mặt anh.
Thường ngày chỉ cần người khác nói xấu anh một câu, anh cũng ghi nhớ thù vặt, huống hồ gì Giang Vũ Phi còn cố tình không nể mặt anh.
Anh tức giận kéo tay cô, quăng qua một bên, kéo cô đi đến phòng tắm.
Giang Vũ Phi vẫn chưa kịp mở miệng hét lớn, anh đã quăng cô lên sàn gạch lạnh cóng, mở nước vòi sen, dội từ trên đỉnh đầu cô xuống.
Cô như được kích hoạt, dòng nước lạnh buốt làm cô tỉnh táo đôi chút.
Giọng nói u ám của Nguyễn Thiên Lăng vọng ra trên đỉnh đầu: “Giang Vũ Phi, cô biết thân biết phận cho tôi! Nếu còn không biết tốt xấu, tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp!”
Nói xong, anh xoay người sải bước bỏ đi.
Không khí lạnh lẽo cũng tan biến theo bước chân anh, trong phòng trở nên ấm áp rất nhiều.
Giang Vũ Phi ngồi trên sàn gạch, mặc kệ người cô đang thấm nước lạnh.
Trong lòng cô khó chịu cùng cực, đôi mắt trống rỗng, trông như một con búp bê vô hồn.
Thực ra tính theo thời gian ở kiếp trước thì cô lấy anh cũng được ba năm, tính theo thời gian hiện tại, chỉ mới có một năm mà thôi.
Thời gian một năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cô lại cảm thấy như trải qua bao nhiêu là đau thương, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
Rõ ràng cô chỉ hai mươi mốt tuổi, cái tuổi như hoa nở, vậy mà lại bị giam lỏng trong hào môn tù túng này, nhanh chóng trở nên tàn úa.
Giang Vũ Phi cắn môi, đau khổ khép mắt lại. Cô ngẩng đầu để cho dòng nước từ vòi sen xối lên mặt, kèm với đó là những giọt nước mắt hòa chung với dòng nước.