Sau đó, cho dù anh mất cả đời cũng sẽ không tìm thấy cô.
Giang Vũ Phi có chút tủi thân, anh hung hăng cái gì chứ.
“Em chỉ ra ngoài cho yên tĩnh một chút… Em còn không trách anh, anh hung dữ gì với em!” Giang Vũ Phi tủi thân nói, âm lượng hơi cao một chút.
Anh ngang ngược làm chuyện đó với cô, cô còn chưa tìm anh tính sổ.
Anh dựa vào cái gì hung dữ với cô, dựa vào cái gì…
Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, người cũng tỉnh táo lại.
Anh tiến lên ngồi bên cạnh cô, đưa tay sang ôm bả vai cô, Giang Vũ Phi không được tự nhiên ngọ nguậy một chút.
“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông ôm chặt người cô, để cả người cô dựa vào người anh.
“Không phải anh đang hung dữ với em.” Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng giải thích: “Chỉ là nửa đêm tỉnh lại anh không nhìn thấy em, sợ em có nguy hiểm gì, anh rất lo lắng cho em.”
“...” Giang Vũ Phi hơi cắn môi, chút tủi thân trong lòng cũng biến mất ngay lập tức.
“Bởi vì quá lo lắng, cho nên anh nói chuyện hơi nóng nảy, em đừng trách anh.” Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói với cô.
Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, không được tự nhiên nói: “Em có thể không trách anh chuyện này, nhưng hôm qua anh đối với em như vậy, trong lòng em vẫn có chút không thoải mái!”
Đương nhiên Nguyễn Thiên Lăng biết cô đang ám chỉ điều gì.
Anh ôm cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, tay ôm lấy lưng cô.
“Hôm qua anh yêu thương em, em không thích sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi ngược lại.
Mặt Giang Vũ Phi hơi đỏ, đã xảy ra rồi, so đo còn làm được gì chứ.
Nhưng trong lòng lại có chút không chắc chắn, có một khúc mắc rất nhỏ, muốn xem nhẹ cũng không được.
“Hử, em không thích?” Nguyễn Thiên Lăng lại hỏi.
Giang Vũ Phi đối diện với cặp mắt đen láy sâu thẳm của anh, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Cũng không phải... Chỉ là quá nhanh...”
Hôm trước mới xác định quan hệ yêu đương, ngày hôm sau đã lên giường.
Thật sự quá nhanh.
Từ nhỏ cô đã là cô gái ngoan ngoãn, cho rằng lên giường là hành vi sau khi kết hôn mới có thể xảy ra, ngày hôm qua đột nhiên xảy ra, cô cảm thấy mình đang học cái xấu.
Hình như dù thế nào cũng không còn là một cô gái ngoan nữa.
“Vũ Phi, không nhanh chút nào. Em nghĩ xem, trước kia chúng ta là vợ chồng, còn làm vợ chồng hơn một năm, thật ra chúng ta đã sớm là lão phu lão thê (1). Cho nên chuyện này không nhanh chút nào.” Nguyễn Thiên Lăng cười giải thích với cô, quyết không thể để cô vì thế mà có thành kiến với anh.
Anh nói như vậy, trong lòng Giang Vũ Phi mới dễ chịu một chút.
Nhưng mà cô quên quá khứ, theo cô thấy, bọn họ thật ra chỉ là người mới quen.
Quan trọng hơn là, trong lòng cô không có quá nhiều cảm giác an toàn.
Không phải đều nói, đàn ông có được người phụ nữ rồi là không biết quý trọng sao?
Quan hệ giữa cô và anh phát triển quá nhanh, liệu anh có nhanh chóng chán cô hay không?
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng bất an: “Nguyễn Thiên Lăng, anh thật lòng yêu em sao?”
Cô lại đang nghi ngờ anh có thật lòng với cô không.
Nguyễn Thiên Lăng thoáng suy tư, liền hiểu suy nghĩ trong lòng cô.
Cô hy vọng có thể dùng lời hứa để có một chút cảm giác an toàn.
Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt người cô, nâng cằm cô lên, cho cô một nụ hôn vô cùng vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt, dùng hành động thực tế để cô cảm nhận được khao khát của anh đối với cô lớn đến cỡ nào.
Chậm rãi buông bờ môi cô ra, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê ly của cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Sau khi trời sáng chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, chỉ có trở thành vợ chồng, em mới không nghĩ lung tung.”
“Kết hôn?” Giang Vũ Phi ngay lập tức tỉnh táo lại, giật mình mở to hai mắt.
***
(1) Lão phu lão thê: vợ chồng đã kết hôn trong thời gian rất lâu.