“Không cần, cám ơn.” Cô thản nhiên thu hồi ánh mắt, không chút quyến luyến. Chiếc nhẫn đó giá hai trăm ngàn, cũng thật đắt đỏ.
Cuối cùng, Giang Vũ Phi chọn một chiếc nhẫn vừa đẹp lại không đắt.
Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt cũng chọn xong, họ đi thanh toán trước.
Giang Vũ Phi không muốn chạm mặt họ, liền cố ngồi thêm một lát, đợi họ rời khỏi mới đi thanh toán.
“Nhẫn của hai vị Nguyễn tiên sinh đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên cười nói với họ.
Sắc mặt Giang Vũ Phi trầm xuống, Tiêu Lăng lạnh lùng nói: “Nhẫn của chúng tôi tất nhiên là chúng tôi tự thanh toán, tiền của Nguyễn tiên sinh, phiền các người trả lại cho anh ta.”
“Thật xin lỗi, Nguyễn tiên sinh đã thanh toán, tài khoản không thể trả lại.”
Tiêu Lang cũng trầm sắc mặt xuống. Họ đính hôn, nhẫn cưới đương nhiên là họ tự mua. Nguyễn Thiên Lăng mua cho họ, là có ý gì đây?
Giang Vũ Phi cầm tay anh, nói với nhân viên: “Chiếc nhẫn này chúng tôi không cần nữa, Nguyễn Thiên Lăng đã thanh toán thì phiền các người gửi nhẫn cho anh ta.”
“Tiêu Lang, chúng ta đi thôi.” Cô kéo cánh tay người đàn ông.
Tiêu Lăng gật đầu, nói dẫn cô đi cửa hàng khác mua nhẫn.
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là đi chỗ khác chọn nhẫn vẫn nhận được câu trả lời như cũ, Nguyễn Thiên Lăng lại thanh toán cho họ!
Bất kể họ chọn chiếc nhẫn nào, Nguyễn Thiên Lăng đều trả tiền. Điều này vừa nhìn là đã thấy có vấn đề.
Người đó cố ý.
Chắc chắn anh đã căn dặn tất cả những cửa hàng đá quý, cứ là nhẫn hai người họ mua thì đều tính vào tài khoản của anh.
Ở thành phố A ai dám chống đối anh. Những cửa hàng đá quý này, đương nhiên là chuyện gì cũng phải nghe anh.
Ra khỏi cửa hàng đá quý, Giang Vũ Phi tức giận tới mức muốn xông vào công ty của Nguyễn Thiên Lăng tìm anh nói lý.
Tên khốn, anh thực sự muốn họ không có cách nào mua được nhẫn đúng không?
Tiêu Lang ôm vai cô, cười, an ủi cô: “Đừng gấp, đây không phải chuyện to tát gì. Ngày mai anh sẽ bảo người mang nhẫn tới, đảm bảo là của chúng ta bỏ tiền ra mua.
“Tìm người mua cho chúng ta sao?” Giang Vũ Phi hỏi anh.
“Thông minh.” Người đàn ông cười hôn trán cô.
Giang Vũ Phi mỉm cười, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất.
Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng lái xe về nhà, đi vào phòng khách, phát hiện mọi người trong nhà đều ở đó.
Bà Nguyễn nhìn thấy họ, cười hỏi: “Mua nhẫn xong chưa?”
“Rồi ạ! Bác gái, bác xem có đẹp không?” Nhan Duyệt ngồi xuống cạnh bà ta, thân mật ôm cánh tay bà ta, lấy ra chiếc nhẫn đã mua.
Bà Nguyễn xem rồi gật gật đầu: “Rất đẹp, Duyệt Duyệt thật là có mắt nhìn. Ba, ba xem xem, đẹp quá!”
Bà Nguyễn đưa nhẫn cho Nguyễn An Quốc xem, ông nhìn qua, nói: “Rất đẹp, to hơn nhiều chiếc nhẫn Vũ Phi mua lúc đầu.”
Ông nhắc đến Giang Vũ Phi trong lúc này, lại so sánh Giang Vũ Phi với Nhan Duyệt, đương nhiên trong lòng ai cũng thấy không thoải mái.
Ngay lập tức, không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên trở nên lúng túng.
Bà Nguyễn gần đây bị ba chồng quở trách không ít lần, nhưng vì hạnh phúc của con trai, những điều này bà ta đều có thể chịu đựng.
“Ba, Vũ Phi cũng sắp kết hôn, ba nhắc đến nó làm gì.” Bà ta cười miễn cưỡng, trong lòng nghĩ ba chồng mình thật đúng hồ đồ, con nhỏ đáng chết đó có gì hay ho mà lại hài lòng về nó như vậy chứ.
Giang Vũ Phi và Nhan Duyệt, khác nhau một trời một vực, tại sao ông lại không nhìn thấy chứ?