Nguyễn Thiên Lăng bình tĩnh nhìn cô, kéo tay cô đứng lên: "Đi theo anh lên nghỉ ngơi."
“Tôi không đi, anh tự đi đi.” Giang Vũ Phi muốn giằng tay ra, thế nhưng lực tay anh rất lớn, cô giằng kiểu gì cũng không được.
“Em là vợ của anh, nhất định phải ngủ chung với anh.” Nguyễn Thiên Lăng ra sức kéo cô đi ra phía ngoài: “Anh biết là em giận anh. Nhan Duyệt trở lại, em cho rằng anh sẽ ly hôn với em để quay lại với cô ta sao? Yên tâm đi, em là vợ của anh, anh sẽ không dễ dàng ly hôn với em vậy đâu.”
Giang Vũ Phi giật mình liếc anh một cái. Uống say thật sao? Toàn nói lung tung.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh uống say à?”
“Em mới say đó!”
Giang Vũ Phi kéo người anh lại, hỏi thăm dò: “Anh quên à, chúng ta đã ly hôn lâu rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc mở to hai mắt: “Ly hôn? Lúc nào vậy? Anh không có đồng ý ly hôn, em làm sao có thể ly hôn với anh được!”
Giang Vũ Phi không biết anh say thật hay đang giả vờ. Cô không nhịn được nói: “Là thật, cách đây vài tháng, anh đừng có giả ngu với tôi.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm, nhìn cô rất lâu, mới giật mình: “Đúng rồi, là thật, sao anh lại quên nhỉ.”
“Cho nên anh tự đi lên nghỉ ngơi đi, bây giờ chúng ta không còn là vợ chồng, chẳng lẽ lại cùng ngủ với nhau.”
Nguyễn Thiên Lăng vẫn cầm tay cô không chịu buông ra: “Đi, đi phục hôn!”
“...”
Anh kéo cô bước ra khỏi phòng, đi vào phòng khách rồi tiếp tục đi ra ngoài. Giang Vũ Phi ra sức giữ chặt người anh, càng lúc càng không kiên nhẫn được nữa.
“Buông tay ra, ai muốn đi phục hôn với anh! Buông tôi ra, có nghe không hả!”
“Không được, em nhất định phải đi phục hôn với anh, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Nguyễn Thiên Lăng bá đạo nói.
Giang Vũ Phi giãy giụa, anh kéo người cô qua, lập tức vác người cô lên, đầu Giang Vũ Phi ở sau lưng anh, thiếu chút nữa tụ máu não, cô chóng mặt quay cuồng, mới ổn định lại cơ thể.
“Nguyễn Thiên Lăng, bỏ tôi xuống ngay, có nghe không hả, bỏ tôi xuống ngay!” Cô đánh lên người anh.
Nguyễn Thiên Lăng vỗ một cái lên mông cô, nghiêm giọng cảnh cáo cô: “Đừng có lộn xộn, hôm nay phải đi phục hôn, em dám không phục hôn với anh à!”
Giang Vũ Phi xấu hổ giận dữ nghiến răng, ra sức đấm lên người anh. Nguyễn Thiên Lăng cũng không sợ đau, bước đi liêu xiêu loạng choạng vác cô ra bên ngoài. Giang Vũ Phi sợ tới mức kinh hồn bạt vía, cô rất sợ đột nhiên anh té ngã. Nếu thật sự anh ngã xuống thì người xui xẻo chính là cô.
“Bỏ tôi xuống, Nguyễn Thiên Lăng, anh say rồi, có nghe thấy không, bỏ tôi xuống!” Cô không dám giãy giụa, chỉ có thể không ngừng kêu to.
“Hôm nay nhất định phải đi phục hôn, em nói thế nào cũng vô ích thôi!” Nguyễn Thiên Lăng bước đi xiêu vẹo, dép của Giang Vũ Phi rơi trên mặt đất, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.
Nguyễn Thiên Lăng vác cô đi ra đến cửa lớn, gió mát thổi vào người, bên ngoài tối như mực, Giang Vũ Phi mới biết anh thực sự đã say.
“Xe đâu rồi? Đem xe của bổn thiếu gia ra đây!”
Trời ơi, bộ dạng anh như vậy còn đòi lái xe, ai mà dám ngồi xe anh chứ.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thả tôi xuống, tôi đi phục hôn với anh.” Giang Vũ Phi đột nhiên nói.
Người đàn ông hoài nghi hỏi lại: “Thật sao?”
"Đúng, còn thật hơn cả trân châu."
Có được sự cam đoan của cô, Nguyễn Thiên Lăng mới để cô xuống dưới đất, chân Giang Vũ Phi không mang dép chạm xuống đất, cảm giác mặt đất lạnh buốt.
“Tôi rơi dép rồi, để tôi quay lại đi dép trước đã.”
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn hai chân cô không mang dép, lập tức cởi đôi giày da của mình đưa cho cô.