Giang Vũ Phi vội đứng dậy, cô nhìn người phụ nữ trước mặt, tỏ vẻ bực mình: “Đầm của tôi ướt hết rồi, phải làm sao đây?”
Người phụ nữ áy náy đáp: “Hay là thế này, tôi đưa cô đi phòng nghỉ thay đồ, cô thấy được không?”
Giang Vũ Phi than thở: “Chỉ có thể vậy thôi!”
Thấy cô đồng ý, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, kéo tay cô thân thiện nói: “Đi theo tôi, tôi biết chỗ đặc biệt chuyên dành cho khách nữ nghỉ ngơi.”
Đến trước một căn phòng riêng, người phụ nữ mở cửa, kéo theo Giang Vũ Phi bước vào.
“Ở đây không có người, cô ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi tìm người đem quần áo tới.”
Giang Vũ Phi gật gật đầu, đi tới chỗ ghế sofa ngồi xuống.
Người phụ nữ lại cười với cô một cái, sau đó đóng cửa rời đi.
Cô ta vừa đi khỏi, Giang Vũ Phi bắt đầu quan sát xung quanh căn phòng.
Phòng nghỉ không lớn lắm, cũng khoảng năm đến sáu mươi mét vuông nhưng có một nhà vệ sinh riêng biệt, còn có một quầy rượu trưng bày vài chai rượu nổi tiếng.
Cô khui một chai rượu, tự rót cho mình một ly, sau đó cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi đột nhiên không được khỏe, anh đến đây một lát…”
Lúc cô vừa cúp máy, một nhân viên phục vụ vừa đưa một bộ đầm đến cho cô.
Giang Vũ Phi nhận lấy y phục, cám ơn nhân viên phục vụ rồi đóng cửa.
Cô bưng ly rượu uống một ngụm, khẽ nhẩm đếm, Nguyễn Thiên Lăng vừa tới gõ cửa.
“Giang Vũ Phi, cô có ở trong đó không?” - Anh hỏi vọng vào từ bên ngoài.
Cánh cửa được mở từ bên trong, một bóng người đổ ập vào lòng anh, còn nôn lên người anh một ngụm rượu.
Nguyễn Thiên Lăng đỡ lấy người cô, nhìn thấy vết rượu trước ngực, khuôn mặt tối sầm.
“Xin lỗi! Lúc nãy tôi uống nhiều quá.” - Giang Vũ Phi vừa kéo anh vào trong, vừa đẩy anh vào nhà vệ sinh.
“Anh đi rửa nhanh lên, bên trong có máy sấy, có thể sấy khô áo của anh.”
“Giang Vũ Phi, rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy?” - Nguyễn Thiên Lăng quay đầu cau mày hỏi cô.
Giang Vũ Phi bỗng nhiên nấc cụt một cái, trong miệng toàn là mùi rượu, làm cho đôi mày anh càng nhíu chặt hơn.
“Tôi không sao, chỉ là uống nhiều thôi, tôi sợ làm mất phong thái nên mới kêu anh tới.” - Cô bình thản đáp, giả vờ như không ý thức được “chuyện bé xé to” của cô.
Nguyễn Thiên Lăng khuôn mặt lạnh tanh, hừ lạnh một tiếng, chỉ còn biết đi vào nhà vệ sinh rửa vết rượu trên ngực áo.
Giang Vũ Phi đóng cửa phòng vệ sinh, lúc này mới bắt đầu cởi chiếc đầm trên người để thay đồ.
Nhân viên phục vụ đưa tới một chiếc đầm không phải bình thường, mà đặc biệt hở hang. Cổ đầm trễ sâu, nếu mặc vào sẽ hở một khoảng lớn trước ngực.
Đằng sau cũng hở một khoảng lưng trắng ngần.
Cô cắn môi khẽ cười, khoan thai đưa tay ra phía sau kéo dây kéo, vừa mới kéo hết khóa kéo, một bóng người loạng choạng lao vào phòng.
Tấm lưng trần trắng nõn mịn màng của cô đập vào mắt người đàn ông.
Người đàn ông nheo đôi mắt hí đục ngầu, tay nhẹ nhàng đóng cửa, giở giọng cười đê tiện.
“Cô là tiếp tân ở đây phải không? Không tồi! Quả là có nhan sắc, qua đây phục vụ lão gia ta, việc tốt chắc chắn có phần cô.”
Giang Vũ Phi hoảng sợ quay lại, đôi tay bắt chéo giữ chặt áo, để chiếc đầm không bị tuột xuống.
“Ông là ai? Tôi không phải tiếp viên ở đây! Ai đã nói với ông tôi là tiếp viên ở đây?” - Cô có vẻ hoảng loạn, nhưng sắc sảo đề cập đến câu hỏi mấu chốt.