“Thiếu gia, chúng tôi đi điều tra, khu vực đường XX vừa hay là điểm mù của camera giám sát, camera giám sát không thể giám sát được chỗ đó.”
“Điểm mù?” Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Vâng.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng tắt điện thoại, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy một cách tàn nhẫn.
Người phụ nữ Nhan Duyệt đó, ngay cả điểm mù của camera giám sát và điều khiển cũng đã tìm được. Anh thật sự không thể xem thường cô ta…
Lúc trước cô ta xúi giục Hứa Mạn thuê người giết Giang Vũ Phi, sau đó huấn luyện Phích Lịch hại chết con của họ, giờ cô ta lại lái xe đâm vào Giang Vũ Phi ở góc khuất, điểm mù camera giám sát.
Cô ta làm việc quá cẩn thận, bọn họ không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng nào. Cô ta tưởng rằng, chỉ cần không có chứng cứ thì anh không làm gì được cô ta sao? Còn nữa, cô ta cho rằng ba cô ta là phó thị trưởng thì anh không dám ra tay với cô ta sao?
Nguyễn Thiên Lăng cười khẩy, ai nói anh không dám ra tay với cô ta, chỉ là anh không có thời gian đối phó với cô ta mà thôi. Trong khoảng thời gian này, vì chuyện của Giang Vũ Phi mà anh không rảnh để xử lý cô ta, bây giờ là thời gian phản công.
Nguyễn Thiên Lăng lái xe về nhà, người làm nhìn thấy anh vô cùng bất ngờ.
Bọn họ đều hiểu rằng chỉ cần có Nhan tiểu thư ở nhà thì thiếu gia sẽ không về. Bây giờ Nhan tiểu thư đang ở đây sao thiếu gia lại đột nhiên trở về?
Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách, lạnh nhạt hỏi người làm: “Nhan Duyệt đâu?”
“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân ở trên lầu.” Người làm cung kính trả lời.
“Ai cho phép các người gọi cô ta là thiếu phu nhân.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hỏi.
“Là… là phu nhân…”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, cười mỉa mai. Xem ra mẹ anh cho rằng anh không cưới Nhan Duyệt là không được mà.
Nguyễn Thiên Lăng không nói gì nữa, anh đi lên lầu, đẩy cửa vào phòng Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt đang nằm trên giường sơn móng tay, thấy anh tới, cô ta ngạc nhiên ngồi dậy.
“Lăng, anh trở lại sao không nói trước một tiếng?” Nhan Duyệt đặt lọ sơn móng tay xuống, xuống giường mừng rỡ lại gần anh: “Anh trở lại có chuyện gì không?”
“Sao, tôi không thể về ư?” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi hỏi lại.
“Đương nhiên là có thể! Em còn tưởng anh giống như trước kia, sẽ không trở về…” Nhan Duyệt đến gần khoác tay anh, ngọt ngào cười nói: “Anh tới gặp em, là tìm em có việc gì sao?”
Nguyễn Thiên Lăng cụp mắt nhìn cô ta, đột nhiên cảm thất người phụ nữ này thật biết diễn.
Chuyện cô ta làm sáng nay, chẳng lẽ cô ta quên rồi ư? Còn nữa, cô ta cho rằng Giang Vũ Phi không nói ra việc làm của cô ta, hoặc cô ta cho rằng không có chứng cứ thì cô ta có thể giả vờ như không biết gì sao?
Nguyễn Thiên Lăng tự cho rằng mình có thể nhận biết được đủ các loại người, dù đối phương có ngụy trang thì anh đều có thể nhìn ra mánh khóe, thế nhưng mà đối mặt với Nhan Duyệt anh thật sự không nhìn ra manh mối nào. Người phụ nữ này diễn xuất không phải tốt bình thường…
Trước kia có lẽ anh cũng bị những hành động của cô ta lừa gạt hết cả. Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cảm giác mình quá ngu xuẩn, vẫn luôn bị người phụ nữ này xoay mòng mòng!
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh kéo tay cô ta ra, anh lấy điện thoại mở ảnh đã nhận được sáng nay, đưa mắt nhìn cô ta.
“Là cô gửi cho tôi?” Anh nhẹ giọng nhưng có phần nguy hiểm.
Nhan Duyệt liếc nhìn tấm ảnh, trong mắt đầy nghi hoặc: “Ảnh của Giang Vũ Phi ư? Em gửi cho anh làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng lại mở lại mấy tấm ảnh: “Những tấm này cũng là cô gửi cho tôi?”
Nhan Duyệt kinh ngạc lắc đầu: “Không phải em, sao em lại gửi những ảnh này cho anh?”