“Đến đây, đội cái này vào, tránh tia tử ngoại.” Nguyễn Thiên Lăng lấy cái nón cói trên đầu anh đội lên đầu cô, sau đó cột dây mũ ở dưới cằm cho cô thành một cái nơ bướm xinh xắn.
May mắn là lúc đi ra ngoài Giang Vũ Phi có bôi kem chống nắng, đội mũ vào lại càng không sợ bị rám đen.
Bây giờ là đầu mùa hè, ánh nắng cũng không quá mạnh, nhưng Nguyễn Thiên Lăng phơi cả người trên boong thuyền, hứng toàn bộ ánh mặt trời rực rỡ.
Dưới cây dù là đệm ngồi êm ái, bọn họ ngồi trên đệm, chuẩn bị câu cá.
Giang Vũ Phi chưa câu cá bao giờ, nhưng trên cơ bản vẫn biết làm lưỡi câu như thế nào. Nguyễn Thiên Lăng ngồi xếp bằng bên cạnh cô, anh quăng lưỡi câu xuống biển, mỉm cười nói với cô: “Chúng ta tới đây chơi trò chơi gì nhé?”
“Trò chơi gì?” Giang Vũ Phi vui vẻ hỏi.
“Chơi trò chơi ‘I love you’.” Người đàn ông nhếch môi tà mị.
Giang Vũ Phi nhăn trán, nghe xong tên trò chơi đã biết rõ trò này có nhiều mập mờ...
“Không chơi!” Cô quyết đoán bỏ qua một bên.
“Em không dám chơi?” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhướn mày, khóe miệng lộ vẻ tà mị mê hoặc.
“Ai nói em không dám chơi...” Chỉ là cô không muốn chơi.
“Nếu dám, vậy thì chơi. Sao, em sợ thua, sợ anh sẽ làm cái gì với em sao?”
“Quy tắc trò chơi là gì?” Biết rõ anh sử dụng chiêu kích tướng với cô, cô vẫn không nhịn được bị mắc lừa.
Nguyễn Thiên Lăng cười càng thêm thâm sâu hơn: “Chúng ta thi câu cá, kỳ hạn là năm phút, ai câu được cá, hoặc cá củau ai lớn hơn thì thắng, bên người thua phải nói câu ‘I love you’ với bên người thắng.”
Thật nhảm nhí...
Giang Vũ Phi nhịn cười nói: “Chỉ vậy thôi?”
Khuôn mặt anh tuấn của Nguyễn Thiên Lăng ghé sát lại gần cô, mỉm cười nói: “Nghe nói trong vòng một một ngày nói hai mươi tư câu I love you với người yêu, như vậy người yêu kiếp này, đến kiếp sau cũng sẽ yêu anh ta.”
“Thật không?” Giang Vũ Phi cười đẩy anh ra, nhưng trong lòng cũng tin vài phần.
Đối với người đang yêu mà nói, biết rõ nhiều thứ là giả nhưng vì tình yêu, họ đều sẽ lựa chọn tin tất cả truyền thuyết hư cấu là thật.
“Đương nhiên là sự thật, bằng chúng ta cứ thử xem, ai nói đủ hai mươi tư câu I love you với người kia trước, xem ai sẽ yêu cả kiếp này và kiếp sau trước.”
Giang Vũ Phi không nhịn được mà nói: “Nhưng mà kiếp này anh đã yêu em trước.”
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn cô, không phục nói: “Em chắc chắn là anh yêu em trước?”
“Không phải sao?” Rõ ràng là anh theo đuổi cô trước...
Đợi đã, hình như cô nghe thím Lý nói qua, là cô yêu anh trước! Giang Vũ Phi lập tức có cảm giác thật là mất mặt, sao lại là cô yêu trước...
Trong tình yêu, đều là con trai chủ động, một nữ sinh như cô biết chủ động là cái gì chứ.
“Nhớ rồi sao?” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi hỏi cô, trong mắt đầy sự hiển nhiên.
“Nhớ cái gì?” Giang Vũ Phi giả ngu.
“Nhớ ra là em yêu anh trước?”
“Rõ ràng là anh yêu em trước!” Giang Vũ Phi hơi đỏ mặt, mạnh miệng không thừa nhận.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô bằng một ánh mắt xem thường lạnh nhạt: “Giang Vũ Phi, em là con vịt mạnh miệng đáng chết!”
“Em không có mạnh miệng, rõ ràng là anh yêu em trước!”
“Chúng ta cứ thi đấu xem, xem kết quả rốt cuộc là ai yêu ai trước.”
“Đấu thì đấu, nhất định là anh thua!”