Lúc đó cô ta không cảm thấy buồn nôn sao?
Còn nữa, tại sao ngay từ đầu bà Nguyễn đã để bọn họ ở đây?
Sau đó, cô phát hiện cái móng tay, bà ấy liền vội vã nói chuyện đổi phòng với cô.
Ngay từ đầu bà ấy đã cố ý bảo cô vào đây, phát hiện cái móng tay sao?
Hay là sau khi phát hiện cái móng tay, mới nhận ra rằng bọn họ không nên ở đây, sau đó mới nói chuyện đổi phòng với cô sao?
Giang Vũ Phi không hiểu được ý của bà Nguyễn, nhưng cũng không phân tích cho Nguyễn Thiên Lăng nghe được.
Cho dù quan hệ mẹ con của bọn họ không tốt.
Dù sao đó cũng là mẹ anh…
Hơn nữa, cô nhìn ra được tình cảm của Nguyễn Thiên Lăng đối với mẹ anh vẫn như cũ, chỉ là biểu hiện của anh quá lạnh lùng mà thôi.
“Tại sao cô ta phải ở đây?” Giang Vũ Phi hỏi lại.
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Mẹ anh hy vọng anh cưới cô ta, đã bảo cô ta vào đây ở. Nhưng sau khi cô ta đến, anh cũng không quay về nữa!”
Hóa ra nguyên nhân là như vậy…
Giang Vũ Phi không cần nghĩ cũng biết, bà Nguyễn hy vọng Nguyễn Thiên Lăng cưới Nhan Duyệt làm vợ như thế nào.
Nguyễn Thiên Lăng không đồng ý hôn sự, bà ấy vẫn còn kiên quyết tác hợp, thậm chí còn đón người về nhà ở.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng không về nhà, bà ấy cũng vẫn làm như vậy.
Rốt cuộc là con trai quan trọng, hay con dâu quan trọng?
Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi: “Bác gái thích cô ta đến vậy sao? Có phải cô ta rất tốt không?”
Tốt cái gì chứ!
Hoàn toàn là vì Nhan Duyệt mang thai, nếu không thì Nhan Duyệt đừng mơ được đến đây.
Đương nhiên Nguyễn Thiên Lăng sẽ không nói với cô những lời này.
Anh thản nhiên nói: “Đúng, bà ấy cho rằng cô ta rất tốt, có điều anh không cho là như vậy.”
Thật sao?
Giang Vũ Phi hơi hoài nghi.
Cô đã từng gặp Nhan Duyệt, một người phụ nữ rất có khí chất, làm người khác cảm thấy cô ta giống như nàng công chúa, trời sinh là để người khác cung phụng.
Nếu như cô là đàn ông thì cũng sẽ bị vẻ ngoài của cô ta hấp dẫn.
Nguyễn Thiên Lăng và cô ta đã từng là người yêu, người phụ nữ mà anh để mắt đến, có thể kém được sao?
Cho nên mới nói, Nhan Duyệt cũng rất ưu tú…
Chỉ là bây giờ Nguyễn Thiên Lăng không thích cô ta mà thôi, nhưng những người khác nhất định vẫn rất thích cô ta.
Trong lòng Giang Vũ Phi có chút bực bội, không biết vì sao, cô luôn có cảm giác Nhan Duyệt là một đối thủ rất mạnh…
Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, nhíu mày khó chịu nói: “Đừng nghĩ lung tung! Anh và cô ta là không thể nào! Nếu anh còn chút ý nghĩ nào với cô ta, anh đã không chọn em.”
“Vậy liệu một ngày nào đó anh cũng sẽ vứt bỏ em, không thích em nữa không?” Giang Vũ Phi không chút nghĩ ngợi hỏi.
“Em cho rằng anh sẽ như vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Giang Vũ Phi thấp giọng nói: “Ai biết.”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên bế bổng cô lên, không nói gì, đi nhanh về phía cái giường lớn.
“Này, anh làm gì vậy?” Giang Vũ Phi vội hỏi anh, anh vẫn không nói gì.
Vứt cô trên giường, anh cởi bỏ áo ngủ vừa mặc, tâm tư rõ ràng…
Ban ngày mới làm, bây giờ anh lại nữa!
Giang Vũ Phi sợ tới mức lật người muốn bò đi, cô vừa bò một chút đã bị anh túm lấy mắt cá chân từ phía sau.
Người lại bị anh kéo về.
“Nguyễn Thiên Lăng, tiết chế chút đi!” Giang Vũ Phi quay người cuống quít khuyên can anh, không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng anh đang không mặc gì.
Cô biết dáng người anh rất đẹp, lại rất gợi cảm.
Nhưng đứng trước mặt cô nghênh ngang thế này, thị giác bị kích thích rất mạnh…
Giang Vũ Phi kích thích đến mức gần như không chịu nổi.