Anh cầm bánh bí ngô đưa đến gần miệng cô, muốn đút cho cô ăn.
Bánh bí ngô thơm phức gần trong gang tấc, nhưng Giang Vũ Phi lại không có cảm giác thèm ăn.
Cô hơi quay đầu nói: “Tôi không ăn, anh ăn đi.”
“Không ăn sao được, em không ăn, nhưng đứa bé trong bụng em cũng muốn ăn. Phải cân bằng dinh dưỡng, con mới phát triển được.” Nguyễn Thiên Lăng nói ra một chân lý hiển nhiên khiến Giang Vũ Phi không ăn không được.
Cô đưa tay nhận lấy bánh bí ngô, tự ăn, không cần anh đút.
Ăn một cái, Nguyễn Thiên Lăng lại đưa cho cô một cái bánh bao, Giang Vũ Phi cắn một miếng, bên trong bánh bao có nhân thịt heo nấm hương.
Đột nhiên ngửi thấy mùi này cô không ăn nổi.
Cố gắng nuốt miếng bánh vào bụng, còn lại cô ném vào trong cà-mên: “Tôi không muốn ăn.”
“Ăn như vậy thôi sao? Ăn thêm chút đi.”
“Tôi thực sự không muốn ăn.”
Nguyễn Thiên Lăng mở nắp hộp sữa tươi, cắm ống hút đưa cho cô: “Uống chút sữa đi.”
Giang Vũ Phi đẩy tay anh ra, đôi mày thanh tú nhíu lại, lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không tức giận, anh bỏ hộp sữa xuống hỏi cô: “Em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi mua ngay bây giờ.”
“Không muốn ăn gì hết, tôi chỉ muốn ngủ thôi.” Giang Vũ Phi nhìn ra phía ngoài cửa kính, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào áo khoác to rộng, im lặng không lên tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, biết là cô thực sự không muốn ăn.
Anh không khỏi thầm nghĩ, lúc mang thai phụ nữ cũng hơi khó chiều.
Có đôi khi, cô thích ăn những thứ kỳ lạ, khó kiếm, có lúc lại không muốn ăn gì. Dù sao, khẩu vị của người mẹ đều do em bé trong bụng quyết định.
Cũng may, em bé nhà anh không giày vò người khác lắm, ít nhất là không phải nửa đêm nửa hôm đòi ăn cái này ăn cái kia, hay là mùa đông lại đòi ăn kem.
Chử Hạo Diệm đã từng chia sẻ với anh, con gái nhà anh ta lúc còn trong bụng mẹ rất biết hành hạ người khác.
Mỗi lúc nửa đêm, anh ta đang ngủ say, vợ anh ta lại tỉnh dậy đòi ăn cái này, ăn cái kia.
Anh ta thường phải nửa đêm thức dậy, lái xe đi mua đồ ăn cho vợ.
Nhưng đã nửa đêm rồi, còn ai bán chứ?
Chỉ vì muốn mua được cho vợ, anh ta phải đi tìm hơn một tiếng đồng hồ, rất vất vả mới mua được, vậy mà kết quả là khi về thì Cung Mỹ đã ngủ, không ăn gì hết.
Tuy Chử Hạo Diệm bị hành hạ như vậy, nhưng anh ta vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng có điều khiến Chử Hạo Diệm không thể chịu được đó là mùa đông giá lạnh như vậy mà Cung Mỹ lại đòi ăn kem. Phụ nữ có thai mà lại ăn kem trong mùa đông giá lạnh không phải chuyện đùa, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao.
Thế nhưng Cung Mỹ cứ phải ăn bằng được, không ăn thì sẽ không ăn cơm.
Lúc Chử Hạo Diệm chia sẻ với anh những kinh nghiệm này, giọng anh ta đầy ai oán, vỗ vai anh, tỏ ra thông cảm với tương lai của anh.
Lúc ấy anh nghe thấy chỉ cười cho qua chuyện, hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Đứa bé trong bụng Giang Vũ Phi là con của anh, anh đã sắp xếp nhiều người chăm sóc cô, cho nên những việc của Chử Hạo Diệm sẽ không thể xảy ra đối với anh.
Anh sắp xếp người có thể chăm sóc cô, không cần anh đích thân làm.
Vậy mà giờ, Nguyễn Thiên Lăng lại cảm thấy hâm mộ Chử Hạo Diệm.
Anh cũng muốn làm chút gì đó cho Giang Vũ Phi, nhưng anh cũng biết Giang Vũ Phi không cần anh làm gì cả.
Đột nhiên, Nguyễn Thiên Lăng tỉnh ngộ, đối với anh mà nói, có kinh nghiệm như vậy cũng là điều khiến anh cầu còn không được.
Anh nhắm mắt, cong môi, cầm cái bánh bao Giang Vũ Phi ăn dở cho vào miệng ăn ngon lành.