“Giang Vũ Phi, tại sao lúc đó cô ta lại được cứu, sao không ngã chết luôn đi! Nếu lúc đó cô ta chết thì đã tốt rồi!”
Đến nước này mà Hứa Mạn vẫn chưa ý thức được bản thân mình sai, Nhan Duyệt nhắm mắt, tất nhiên cô ta không thể nói những lời này với Hứa Mạn.
“Mạn Mạn, cuộc đời chúng ta đều bị hủy hoại trên tay Giang Vũ Phi...” Nhan Duyệt đau lòng lạnh giọng nói: “Em yên tâm đi, chị sẽ xin ba chị giúp em, cố gắng giảm bớt tội cho em, để em ở trong đó không phải chịu khổ.”
“Duyệt Duyệt, em không muốn ngồi tù đâu!” Hứa Mạn bò đến túm lấy tay cô ta, lo sợ đến mức chảy nước mắt.
“Duyệt Duyệt, em là thiên kim Hứa Thị, em có tương lai xán lạn, em không muốn ngồi tù. Em còn trẻ, em còn chưa kết hôn, em thật sự không muốn ngồi tù...”
Thời điểm Hứa Mạn không ngừng cầu xin Nhan Duyệt ở Nhan gia, Nguyễn Thiên Lăng đã đem toàn bộ chứng cứ phạm tội của Hứa Mạn đến cục cảnh sát.
Thuê người để giết người, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, mà hung thủ còn là thiên kim Hứa thị, thân phận tôn quý hiển hách.
Một thiên kim được yêu thương chiều chuộng như vậy mà lại đi thuê người để giết người, tất nhiên sẽ khiến cục cảnh sát hết sức kinh ngạc.
Sau này thông tin truyền ra ngoài sẽ còn làm cả thành phố A khiếp sợ.
Cảnh sát lập tức lập án điều tra, cũng nhanh chóng đến Nhan gia bắt Hứa Mạn.
Hứa Mạn đang ở trong phòng ngủ của Nhan Duyệt khóc lóc kể lể, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở bên ngoài, lập tức sợ tới mức không còn hồn vía.
Người làm lảo đảo chạy tới kêu to là cảnh sát tới bắt cô Hứa, Hứa Mạn càng sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Cô ta nắm chặt tay Nhan Duyệt không buông, cảnh sát đi tới muốn dẫn cô ta đi, cô ta chống đối, còn đá chân vung tay đánh cảnh sát.
Nhưng cuối cùng thì còng sát cũng còng đôi tay thon nhỏ của cô ta lại, hai cảnh sát áp giải cô ta, cưỡng chế đưa cô ta đi.
Hứa Mạn gọi to tên Nhan Duyệt, cầu xin Nhan Duyệt cứu cô ta.
Nhan Duyệt xỏ chân vào dép lê, trên người chỉ mặc đồ ngủ chạy xuống lầu, chạy theo phía sau cắn môi khóc thút thít.
Hứa Mạn khóc, cô ta cũng khóc, thậm chí còn buồn bã đau lòng hơn cả Hứa Mạn.
Ai không biết còn tưởng bọn họ là tình cảm chị em thân hơn cả ruột thịt.
“Mạn Mạn, em yên tâm đi, chị nhất định sẽ nghĩ cách cứu em!” Nhan Duyệt la to nói với Hứa Mạn. Hứa Mạn trông cậy vào cô ta, bây giờ người duy nhất Hứa Mạn có thể cầu xin cũng chỉ có cô ta.
“Nhanh đi thôi!” Cảnh sát không kiên nhẫn nói với Hứa Mạn, cô ta lại hung hăng trừng mắt với anh ta, ngang ngạnh lớn tiếng: “Anh biết tôi là ai không? Tôi là thiên kim Hứa thị, anh phải lễ độ với tôi một chút, tôi không có phạm tội, tôi vô tội!”
"Lải nhải cái gì, nhanh lên xe." Cảnh sát không cần biết cô ta là ai, phạm tội thì phải nhận trừng phạt.
Thiên tử phạm pháp cũng phải trị tội như thứ dân.
Hứa Mạn bị đẩy mạnh vào trong xe, cửa xe đóng lại, xe cảnh sát chậm rãi khởi động.
Nhìn xe cảnh sát đi xa, Nhan Duyệt lau nước mắt trên mặt, vẻ bi thương lúc trước cũng biến mất không còn dấu vết.
"Tiểu thư, có cần gọi điện thoại cho lão gia hay không?" Người làm nhắc nhở.
Nhan Duyệt lắc đầu: "Không cần, khi nào ba tôi về thì báo với tôi một tiếng."
“Vâng.”
Nhan Duyệt đi lên trên lầu tiếp tục nghỉ ngơi, chuyện Hứa Mạn bị bắt đã truyền ra ngoài, ngay cả Giang Vũ Phi cũng biết tin tức.
Thím Lý đã sớm nghe nói chuyện Hứa Mạn thuê người giết Giang Vũ Phi, bà đi đến bên cạnh Giang Vũ Phi nói: "Cô Giang, cô Hứa đã bị bắt, chuyện này thật đúng là hả lòng hả dạ."
Giang Vũ Phi không cảm thấy quá vui mừng, cô để cuốn sách trong tay xuống nói: “Thím Lý, ngày mai tôi muốn đi ra ngoài một chút, thím đi cùng với tôi nha.”