Giang Vũ Phi kinh ngạc, hóa ra ông nội không có dự định bắt cô bỏ qua cho Hứa Mạn, mà là đang thăm dò thái độ của cô.
"Lão thái gia, thiếu gia, Giang tiểu thư, có thể ăn cơm rồi." Chú Trung đi tới mỉm cười nói.
Nguyễn An Quốc kéo Giang Vũ Phi đứng dậy, cô vội dìu ông nội, cùng ông đi đến bàn ăn.
"Lão gia và phu nhân đâu?" Nguyễn An Quốc hỏi chú Trung.
"Bọn họ ở trên lầu, sẽ xuống ngay thôi ạ."
Ba người Giang Vũ Phi vừa mới ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, ông Nguyễn và bà Nguyễn cũng đi tới đây.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Vũ Phi đứng dậy bình thản cười chào hỏi: "Nguyễn lão gia, Nguyễn phu nhân, cháu chào hai bác."
Trước kia bọn họ là ba mẹ chồng của cô, nhưng hiện tại đối với cô mà nói, bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng trưởng bối không có chút quan hệ nào với cô mà thôi.
Nguyễn Minh Đào biểu lộ vẻ mặt hiền từ tươi cười nói với Giang Vũ Phi: "Ngồi đi, đừng đứng."
Giang Vũ Phi vừa ngồi xuống, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nói với mấy người đang ngồi: "Trước khi ăn cơm, cháu muốn tuyên bố hai chuyện."
Mỗi người đều nhìn anh, Giang Vũ Phi lông mi hơi chớp, cô đã đoán được anh muốn nói cái gì rồi.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng nhìn vào Giang Vũ Phi, cặp mắt sâu thẳm chứa đựng nồng đậm thâm ý.
"Chuyện thứ nhất chính là, Vũ Phi đang mang thai, đứa bé là của cháu, hiện tại đã sắp được ba tháng rồi."
"Ha ha, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!" Nguyễn An Quốc vui vẻ cười cười, ánh mắt ông nhìn hai người bọn họ hết sức hài lòng.
Ông Nguyễn và bà Nguyễn cũng lộ ra vẻ mặt hơi tươi cười, nhưng bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm.
Chắc hẳn Nguyễn Thiên Lăng đã sớm nói chuyện này cho bọn họ biết rồi.
Đúng là Nguyễn Thiên Lăng đã sớm nói chuyện này, chính là vào ngày thứ hai sau khi Nhan Duyệt tự sát, anh đã nói cho bọn họ biết.
Lúc ấy bà Nguyễn cùng ông Nguyễn dự định đi biệt thự đuổi Giang Vũ Phi đi, còn chưa xuất phát thì nhận được điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh bảo ba mẹ về nhà, thẳng thắn nói với bọn họ chuyện Giang Vũ Phi mang thai.
Nếu không phải nể tình Giang Vũ Phi đang mang thai, lúc ấy bà Nguyễn làm sao có thể bỏ qua cho cô.
"Chuyện thứ hai cháu muốn tuyên bố, chính là cháu quyết định hủy bỏ hôn ước với Nhan Duyệt, lấy Giang Vũ Phi làm vợ một lần nữa."
Vẻ tươi cười trên mặt bà Nguyễn đột nhiên cứng đờ: "Thiên Lăng, lúc trước con không nói như vậy mà!"
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía mẹ mình, nói: "Đúng là lúc ấy con không nói như vậy, nhưng bây giờ con đã thay đổi ý định rồi. Mẹ, Vũ Phi mang thai con của con, con nên kết hôn với cô ấy, con không hi vọng đứa bé sẽ trở thành một đứa con riêng."
"Không phải con nói đợi sau khi cô ta sinh đứa bé ra, sẽ để cho Nhan Duyệt nuôi dưỡng sao? Đứa bé sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của Nhan Duyệt, nó sẽ không phải là con riêng nữa."
"Để cho Giang Vũ Phi trở thành vợ của con, như vậy chẳng phải là đứa bé sẽ càng danh chính ngôn thuận hơn sao?"
"Nhưng mà con và Nhan Duyệt cũng đã đính hôn rồi, toàn thành phố này ai cũng biết quan hệ của hai đứa rồi. Bây giờ con hủy bỏ hôn ước, sao xứng đáng với Nhan Duyệt đây, con muốn mẹ phải trả lời Nhan gia thế nào đây?" Lông mày bà Nguyễn càng nhíu càng sâu.
"Thiên Lăng, Duyệt Duyệt là đứa bé ngoan, con và nó thật lòng yêu nhau, hai đứa ở bên nhau mới có thể hạnh phúc. Mẹ biết con vì đứa bé mới muốn phục hôn với Giang Vũ Phi, nhưng con làm như vậy không công bằng với Vũ Phi, cũng không công bằng với Nhan Duyệt và với chính con."
Cặp mày kiếm của Nguyễn Thiên Lăng cau lại, anh liếc nhìn sang Giang Vũ Phi, phát hiện vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt, cũng không vì lời nói của mẹ anh mà bị chút ảnh hưởng nào.
Anh thở phào một hơi, nhưng sâu trong đáy lòng lại có chút hụt hẫng.