Giang Vũ Phi ra khỏi nhà bếp, trong phòng khách đã không còn bóng người nào nữa.
Cô lên lầu, đến chỗ cầu thang xoắn ốc thì nghe tiếng của Nhan Duyệt từ hành lang lầu hai vọng lại.
“Lăng, có phải vợ anh biết chuyện của chúng ta rồi không?”
Mắt Giang Vũ Phi khẽ lay động, cô vô thức bước chậm lại.
“Sao em lại hỏi vậy?” - Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô ta.
Nhan Duyệt hơi ấm ức, hỏi: “Thì là cảm giác chứ còn gì nữa. Lúc anh vẫn chưa về, em đã có cảm giác cô ta không thích em. Cái kiểu bài xích em của cô ta làm em thấy giống như đang ghen vậy! Lăng, không phải anh nói cô ta cũng không thích anh sao? Cớ gì cô ta lại vì mafghen ghen?”
Giang Vũ Phi nhướn mày, lạnh lùng cười: "Ai ghen với tên đó!"
Người phụ nữ này làm kẻ xấu đi tố cáo thì không nói làm gì, đã thế còn bẻ cong sự thật. E rằng cả thế giới này chẳng có ai diễn kịch giỏi hơn cô ta!
“Cô ta làm gì em?” - Nguyễn Thiên Lăng là người mẫn cảm dường nào, trong tích tắc đã đưa ra được câu hỏi then chốt.
“Không có, cô ta chẳng làm khó gì em cả! Cô ta không thích em cũng có nguyên nhân của nó. Dù sao đi nữa cô ta mới là vợ anh, còn em chỉ là quá khứ của anh.”
Nguyễn Thiên Lăng vội nói: “Duyệt Duyệt, em không phải là quá khứ của anh! Anh biết bây giờ em chịu thiệt thòi... Nhưng em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách để ly hôn với cô ta, đến lúc đó em có thể…”
“Có thể cái gì?” - Tiếng của Giang Vũ Phi thình lình vang lên ngắt lời Nguyễn Thiên Lăng.
Hai người đang nói chuyện với nhau đứng ngây người ra, bọn họ nghiêng đầu thì trông thấy cô đang đứng ở bậc thang đầu hành lang.
Không biết cô đã đứng đó tự lúc nào.
Giang Vũ Phi từ tốn bước về phía họ, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Cô ta nghe thấy những gì rồi?
Nguyễn Thiên Lăng khẽ cau mày, đáy mắt lóe lên tia nhìn thâm trầm.
Nhan Duyệt cũng chẳng có lấy một chút sợ hãi vì bị vạch trần gian tình, cô ta còn kiêu ngạo hất cằm, bày ra dáng vẻ cao quý. Điệu bộ của cô làm Giang Vũ Phi mường tượng đến một nhân vật trong bộ phim mà mình từng xem... “Kỳ nghỉ ở Rome”.
Nàng công chúa trong bộ phim đó giống hệt cô ta, luôn luôn mang dáng vẻ cao quý bất phàm. Nhưng đó là công chúa thật, còn cô ta cùng lắm chỉ là tiểu thư nhà giàu mà thôi.
Đến trước mặt họ, Giang Vũ Phi giả ngu cười hỏi: “Sao hai người lại ở đây? Có chuyện gì mà phải đứng nói trên hành lang?”
Đối với câu hỏi của cô, Nguyễn Thiên Lăng sa sầm mặt đáp: “Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!”
Giang Vũ Phi làm như chẳng có chuyện gì, cười cười: “Vậy hai người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa.”
Cô đi ngang qua họ, được vài bước thì dừng rồi quay đầu lại, ra vẻ giật mình hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Đúng rồi! Hôm qua tôi có nói về chuyện ly hôn... anh cân nhắc đến đâu rồi? Tôi đã nhắc mấy lần rồi mà vẫn chưa thấy anh ra quyết định!”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên tối sầm lại, đáy mắt bao trùm những tia nhìn rét buốt.
Nhan Duyệt biến sắc, tức thì nhìn anh, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.
Giang Vũ Phi cười càng thêm tao nhã: “Ông xã, nếu anh không ly hôn, tôi cũng có thể tiếp tục làm vợ anh! Anh nói đúng, với thân phận của anh thì khó mà ly hôn được, tôi cũng thích hợp làm thiếu phu nhân Nguyễn gia! Không phải anh còn nói với tôi rằng hi vọng tôi có thể làm thiếu phu nhân Nguyễn gia cả đời sao?”
“Cô…” - Nguyễn Thiên Lăng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ này cố ý, chắc chắn là cố ý đây mà!
“Lăng, những gì cô ta nói đều là sự thực sao?” - Nhan Duyệt cất giọng đau xót hỏi anh.
“Hôm qua cô ta nhắc đến việc ly hôn, sao anh không đồng ý? Không phải anh đã hứa sẽ mau chóng ly hôn với cô ta sao?”