Mục lục
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Thiên Lăng kiên trì muốn hỏi rõ: “Vì sao không có hứng thú?”

“Anh có phiền hay không vậy!” Giang Vũ Phi phát điên, anh bị tâm thần rồi sao.

“Không có hứng thú chỉ có một khả năng. Để tôi xem xem, có phải bà dì đến thăm hay không.” Nói xong, anh duỗi tay ra.

Giang Vũ Phi mở to hai mắt kinh ngạc, xấu hổ dùng sức giãy giụa: “Anh có thôi đi không, tôi chưa tới tháng, tôi chỉ không có hứng thú thôi!”

Nguyễn Thiên Lăng rất nhanh đã chứng thực, đúng là cô chưa tới tháng.

Trong đáy mắt anh lướt qua một mạch nước ngầm thật sâu, từ đáy lòng vô thức dâng lên sự mừng rỡ, nhưng lại bị anh bỏ qua rất nhanh.

“Tháng này cô vẫn chưa tới?” Anh đột nhiên hỏi lại.

Giang Vũ Phi sững sờ, làm sao anh biết được?

Thực ra Nguyễn Thiên Lăng không nhớ chu kỳ của cô, cũng có thể nói là từ trước tới nay anh chưa từng quan tâm.

Nhưng anh lại biết như vậy là vì hai tháng trước, đúng vào chu kỳ của cô, anh đưa cô đi uống rượu, sau đó lại tạt nước lạnh vào cô, làm cô bị cảm lạnh, phải đi bệnh viện, anh mới biết được hôm đó cô đến ngày kinh nguyệt.

Nghe nói chu kỳ mỗi tháng của phụ nữ tương đối chính xác, cho nên chu kì tháng này của cô chắc là vài ngày trước.

Vài ngày trước cô vẫn chưa tới ngày, anh nhớ rất rõ ràng.

Bởi vì anh có chạm vào cô một lần, dù không làm gì, nhưng cũng không thấy có gì khác biệt.

Hôm nay cô vẫn chưa tới ngày, chắc chắn không phải chỉ là chậm kinh đơn thuần.

“Tháng này có phải là cô chưa tới ngày không?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô lần nữa, nhưng anh đã chắc chắn với suy đoán của mình.

“Đến hay chưa liên quan gì đến anh!” Giang Vũ Phi không đoán ra anh nghĩ gì, chỉ có thể trả lời như vậy.

Nguyễn Thiên Lăng cũng không có tức giận, anh bóp cằm cô, mắt nhìn vào mắt cô: “Nếu chưa tới, nói không chừng cô mang thai rồi.”

Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức cười lạnh lùng nói: “Anh yên tâm, tôi tuyệt sẽ không mang thai.”

Người đàn ông vô thức hỏi lại.“Cơ thể cô có vấn đề gì sao?”

Cơ thể anh mới có vấn đề!

Giang Vũ Phi thản nhiên nói: “Tôi luôn uống thuốc tránh thai đều đặn, cho nên tôi sẽ không mang thai.”

“Tôi nhớ lần đó cô uống thuốc, bị tôi ngăn cản.” Nguyễn Thiên Lăng bình tĩnh nói, giống như mặc định cô dĩ nhiên sẽ mang thai.

“Anh đi rồi, tôi bảo thím Lý đi mua thuốc tránh thai cho tôi.” Anh chỉ hạn chế không cho cô ra ngoài, nhưng không nói là không được nhờ người khác mua đồ giúp.

Hơn nữa, anh cũng không hi vọng cô mang thai, tất nhiên cũng sẽ không quan tâm cô uống thuốc tránh thai hay không.

Giang Vũ Phi tự phỏng đoán như vậy, không hề nghĩ rằng lần này cô đã đoán sai rồi. Trước đây đúng là Nguyễn Thiên Lăng khinh thường cô mang thai con của anh, nhưng hiện tại, anh lại hi vọng cô mang thai con của anh.

Người đàn ông hơi nhếch môi, ánh mắt thâm trầm tĩnh mịch nhìn ra xa.

Anh ngồi thẳng lên, thản nhiên nói: “Tôi điều tra rồi, thuốc tránh thai cao nhất cũng chỉ tránh được 95%, có lẽ cô chính là 5% may mắn đó.”

Giang Vũ Phi ngồi sửa sang lại quần áo, hai tay ôm lấy người, hiển nhiên vẫn còn phòng bị anh.

“Tôi không may mắn như vậy.”

Thần sắc cô rất bình tĩnh, cô không tin cô sẽ có cơ hội như vậy. Cô có dự cảm, con của cô không đến dễ dàng như vậy.

Đặc biệt là con của  Nguyễn Thiên Lăng.

Cô luôn cảm thấy, kiếp trước anh hại chết con của bọn họ, cho nên kiếp này con cái cũng sẽ không đến.

Huống chi cô uống thuốc tránh thai, bọn họ càng không thể nào có con.

Nguyễn Thiên Lăng thấy cô tự tin là không mang thai con của anh như vậy, anh cũng bị cô ảnh hưởng, không còn tự tin chắc chắn rằng cô mang thai nữa.

Anh điềm đạm sửa quần áo, nói: “Nếu như thực sự mang thai, cô nhất định phải sinh đứa trẻ ra!”

Giang Vũ Phi lập tức lườm anh một cái, trong mắt có chút nghi hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK