Mục lục
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh gọi mấy lần mà vẫn không có người nghe máy.

Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, đổi sang gọi vào số điện thoại riêng của Nhan gia.

Là người làm nghe máy, cô ta nói với anh Nhan Duyệt đã ra ngoài, cũng không biết đi đâu. 

Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại lập tức xuống lầu, anh rất lo Nhan Duyệt sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trong phòng khách, Giang Vũ Phi đang xem tivi, anh đi đến trước mặt cô âm trầm nói: "Nếu Nhan Duyệt xảy ra chuyện gì, chắc cô vừa lòng lắm nhỉ?"

Giang Vũ Phi ngước mắt lãnh đạm nhìn anh, cô cười nhạt nói: "Nếu cô ta thực sự xảy ra chuyện, cũng là lỗi của anh." 

Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, ánh mắt u ám.

Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, là người  của Nhan gia gọi điện thoại tới cho anh, anh nghi hoặc nghe máy, nghe đối phương nói chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tắt điện thoại, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Vũ Phi, trầm giọng nói: "Nhan Duyệt tự sát, bây giờ đang được đưa đi bệnh viện." 

Tim Giang Vũ Phi đập mạnh một nhịp.

Nhan Duyệt tự sát ư, không thể nào.

Nguyễn Thiên Lăng quay người muốn đi, cô vội vàng đứng dậy đuổi kịp: "Tôi cùng đi với anh." 

"Cô đi làm cái gì!"

"Tôi đi xem, ngộ nhỡ bọn họ vu cho tôi tội danh làm cô ta tự sát thì làm sao?" Cô đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không muốn chuyện gì cũng không biết, đần độn, u mê thành tội nhân.

"Tôi không cho cô đi, ở yên trong nhà cho tôi!"  Nguyễn Thiên Lăng khẽ quát một tiếng. 

Giang Vũ Phi trực tiếp đi ra ngoài: "Còn lề mề cái gì nữa, nếu chẳng may anh đến muộn, sẽ không thể nhìn mặt cô ta lần cuối đâu..."

Nguyễn Thiên Lăng khẽ rủa một tiếng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc hai người tới bệnh viện, ba mẹ Nhan Duyệt đều đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt đầy lo lắng. 

Thấy bọn họ đến, mẹ Nhan Duyệt nhíu mày: “Thiên Lăng, cháu còn mang cô ta tới làm gì. Cô ta suýt chút nữa hại chết Duyệt Duyệt, cháu mang cô ta đến đây là muốn làm con gái dì tức chết sao!"

Nguyễn Thiên Lăng không đáp mà hỏi ngược lại: "Dì à, tình hình Duyệt Duyệt như thế nào rồi?"

"Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho nó. Thiên Lăng, Duyệt Duyệt đã cắt cổ tay tự sát, may mà chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không sẽ không thể cứu được nữa!" Ánh mắt mẹ Nhan Duyệt dời về phía Giang Vũ Phi, đôi mắt lóe tia thâm độc. 

"Nếu như con gái tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ lấy mạng cô!"

"Bà cho rằng là tôi hại cô ta tự sát?" Giang Vũ Phi dửng dưng hỏi lại, vẻ mặt không có một chút áy náy nào.

Với hiểu biết của cô về Nhan Duyệt, cô biết rõ cô ta sẽ không làm chuyện tự sát này. Ha, vừa cắt cổ tay tự sát đã lập tức bị người khác phát hiện, đây không phải đang diễn trò thì là cái gì. 

"Không phải là cô thì là ai! Trước khi Duyệt Duyệt hôn mê đã nói, là cô khinh người quá đáng, nó không muốn sống nữa, nó chết đi mới có thể hoàn thành dã tâm của cô! Đáng thương cho đứa con gái ngốc nghếch của tôi, sao nó lại ngốc như vậy, sao có thể lấy cái chết để hoàn thành dã tâm cho kẻ tiện nhân như cô chứ..." Mẹ Nhan Duyệt lấy khăn che miệng, đau lòng khóc lóc.

Giang Vũ Phi nghĩ thầm, nếu Nhan Duyệt thật sự nghĩ như vậy, vậy cô ta quả là một kẻ ngốc.

Có điều Nhan Duyệt là người phụ nữ tâm cơ nhất mà cô từng gặp, cô ta sẽ là người ngu sao? Đương nhiên là không phải rồi. 

Thật không biết cả nhà bọn họ làm ra trò này cho ai xem, cho dù cô ta thực sự tự sát, Giang Vũ Phi cô cũng sẽ không áy náy một chút nào hết.

Giang Vũ Phi thần sắc lạnh nhạt, nhưng trong mắt người khác, dáng vẻ của cô chính là một kẻ lạnh lùng vô tình.

"Cô có thái độ gì đây?" Ông Nhan đi đến trước mặt cô, giơ tay lên định tát cô, nhưng lại bị Nguyễn Thiên Lăng nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay. 

"Chú Nhan, chú đừng tức giận."

Ông Nhan tức giận đến mức mắt đỏ lên: "Thiên Lăng, cháu vẫn còn muốn bảo vệ cô ta sao! Sao cháu không nhìn xem cô ta hại Duyệt Duyệt thành bộ dạng gì rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK