Ba mẹ Chân Chân đã quen với tình huống này từ lâu rồi, nhưng bọn họ vẫn không nhịn cười được, ngay cả Giang Vũ Phi cũng có chút buồn cười.
Nguyễn Thiên Lăng xoa đầu cô bé, bất đắc dĩ dạy cô bé: “Gọi là chú chứ không phải là xốp.”
“Xốp.”
“Là chú mà!”
“Xốp.” Bé gái tiếp tục phát âm không chuẩn, Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn chịu thua rồi.
“Hay cứ gọi chú là uncle đi.”
“Uncle.”
“Thật ngoan quá.” Mặt Nguyễn Thiên Lăng lộ nét cười ôn hòa, khuôn mặt đẹp trai có thể hút hồn nữ giới từ bé gái ba tuổi cho đến bà lão tám mươi.
Bé gái hôn một cái chụt lên mặt anh, mở to đôi mắt to ngây thơ hỏi anh: "Uncle, con thích chú, chú có thích con không?"
"Nói cho uncle nghe, thích là gì?" Nguyễn Thiên Lăng cố ý trêu chọc cô bé, hình như anh đặc biệt rất kiên nhẫn với cô bé này.
Giang Vũ Phi chưa từng nhìn thấy mặt này của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô chỉ thấy trừ Nhan Duyệt ra thì anh hẳn là loại người không hề kiên nhẫn với bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì mới đúng chứ.
Nhưng mà bây giờ anh lại nghiêm túc ân cần nói chuyện với một đứa trẻ, việc này hoàn toàn không giống tác phong của anh.
Cô chợt nhớ đến đứa con gái chưa kịp ra đời ở kiếp trước.
Khi đó Nguyễn Thiên Lăng có thể nói là rất lạnh nhạt với đứa con trong bụng cô, hoàn toàn không có một chút quan tâm nào của một người ba nào đối với con.
Bây giờ anh lại ân cần với con gái của bạn như vậy.
Giang Vũ Phi chỉ có cảm giác muốn cười khẩy.
Chỉ sợ rằng sự quan tâm của anh đối với đứa bé trong bụng cô lúc này cũng không phải là thật lòng.
Đứa con mà Nhan Duyệt sinh ra chưa chắc khỏe mạnh, chắc chắn là anh muốn cướp con của cô đi, để làm người thừa kế của Nguyễn gia.
Ý đồ này của anh đã rõ rành rành từ lâu rồi, căn bản không phải là cô dùng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử.
Nguyễn Thiên Lăng à, anh muốn cướp con của tôi, muốn cho nó trở thành người thừa kế dự bị của Nguyễn gia, anh có bao giờ nghĩ đến kết cục của con không?
Anh cho rằng Nhan Duyệt nhất định sẽ khoan dung cho tôi sinh con cho anh sao?
Còn nữa, ngộ nhỡ con của Nhan Duyệt sinh ra rất khỏe mạnh thì con tôi phải làm sao, có phải sẽ vứt bỏ vì nó chẳng còn tác dụng không?
Người đàn ông như anh làm sao xứng làm ba của con tôi, mà tôi nhất định cũng sẽ không cho phép anh cướp con tôi đi, để cho anh lợi dụng nó, làm hại nó!
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Giang Vũ Phi không khỏi lạnh lùng hơn.
Cô cụp mắt xuống, bưng ly nước lên uống.
Nguyễn Thiên Lăng giao Chân Chân cho Chử Hạo Diệm, cô bé cứ dính lấy anh, không nỡ rời xa.
Anh xoa xoa đầu cô bé, cô bé mới cười hì hì rồi buông anh ra.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng không kiềm được mà rơi lên bụng Giang Vũ Phi, anh thầm nghĩ, nếu như con của bọn họ cũng là một bé gái, không biết có đáng yêu giống như Chân Chân không.
Nhất định là dễ thương như vậy, con của Nguyễn Thiên Lăng anh, nhất định là đứa bé xinh đẹp nhất thế giới này, là đứa bé đáng yêu nhất.
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng mong chờ đứa bé được sinh ra, cả trái tim đều mềm nhũn, ngọt ngào như mật ong vậy.
"Uống ít nước lạnh thôi, bây giờ cô mang thai, nên uống nước nóng." Anh dịu dàng lấy ly nước trong tay Giang Vũ Phi đi, gọi bồi bàn tới đổi cho cô một ly sữa nóng.
Cung Mỹ mừng rỡ nhìn về phía Giang Vũ Phi, thân mật hỏi cô: "Hóa ra là cô có em bé à, được mấy tháng rồi?"
Giang Vũ Phi mỉm cười: "Hơn một tháng rồi."
“Lần đầu làm mẹ, tâm trạng rất căng thẳng đúng không. Lúc tôi mới mang thai Chân Chân, cũng chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.”