Nhan Duyệt ra sức liều mạng lắc đầu: "Sẽ không đâu, sẽ không bao giờ có thể nữa! Chị có thể cảm nhận được, bây giờ anh ấy đã quan tâm đến Giang Vũ Phi nhiều hơn chị rồi! Anh ấy sẽ không bao giờ một lòng yêu chị nữa..."
"Sẽ có thể, chị phải tự tin về chính bản thân mình, cũng phải tin tưởng Nguyễn đại ca! Tình cảm của chị với Nguyễn đại ca đã có mười mấy năm, Giang Vũ Phi cô ta căn bản là không cách nào có thể so sánh được."
Nhưng Nhan Duyệt vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cô ta nắm chặt cánh tay Hứa Mạn, căm hận nói: "Nếu như không có Giang Vũ Phi thì tốt rồi, nếu như không có cô ta trên đời này, trong tim Lăng cũng sẽ chỉ còn lại một mình chị mà thôi! Em nói xem có đúng hay không?"
Tim Hứa Mạn đập mạnh một nhịp, tuy rằng cô ta cũng muốn Giang Vũ Phi chết đi.
Nhưng nếu quả thực muốn động thủ giết người, cô ta vẫn hơi chột dạ một chút.
Nhan Duyệt nắm chặt cánh tay cô ta, móng tay bén nhọn làm cánh tay cô ta thấy đau, Hứa Mạn bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
"Đúng, chị nói đúng, nếu như không có cô ta, trong lòng Nguyễn đại ca sẽ chỉ có một người là chị thôi!"
Nhan Duyệt buông tay cô ta ra, cười ha ha nói: "Vậy được, chị sẽ chờ cô ta tự sát. Không phải cô ta mắc bệnh trầm cảm đó sao, không phải trong đầu cô ta cũng muốn nhảy lầu tự sát sao? Chị sẽ chờ cô ta nhảy lầu, chờ cô ta tự sát là được..."
Nói xong lời cuối cùng, Nhan Duyệt lại bắt đầu khóc lóc khổ sở.
Vốn Hứa Mạn cũng muốn lợi dụng bệnh trầm cảm của Giang Vũ Phi để đối phó với cô, bây giờ được Nhan Duyệt nhắc nhở, cô ta giật mình tỉnh ngộ.
Đúng vậy, Giang Vũ Phi vốn đã có bệnh, cô ta nhảy lầu tự sát cũng sẽ không có ai nghi ngờ hết.
Tại sao không lợi dụng điểm này, để cho cô ta chết đi chứ?
"Duyệt Duyệt, chị nói bây giờ Nguyễn đại ca với Giang Vũ Phi đang ở chỗ nào trong thành phố D?" Hứa Mạn hỏi.
Nhan Duyệt say khướt ngã vào người cô ta, mê man ừm một tiếng: "Em nói cái gì cơ?"
"Em hỏi chị bây giờ Nguyễn đại ca đang ở chỗ nào trong thành phố D?"
Nhan Duyệt vắt hết đầu óc nghĩ một chút, đứt quãng trả lời cô ta: "Ở..."
---
Sáng hôm sau ngủ dậy, ngay lập tức Giang Vũ Phi đã cảm thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô sững sờ một chút, có chút không thích với nơi lạ lẫm này.
Tối hôm qua Nguyễn Thiên Lăng không ngủ trong cùng một phòng với cô, vốn anh cũng muốn vào ngủ cùng, nhưng cô không đồng ý.
Giang Vũ Phi mặc quần áo tử tế rồi đi rửa mặt, sau đó mở cửa ra ngoài.
Dưới lầu, đúng lúc Nguyễn Thiên Lăng cũng mang đồ ăn sáng đi vào.
Anh mặc một bộ quần áo ở nhà, chân mang dép lê, Giang Vũ Phi đã biết bữa sáng không phải do anh đi ra ngoài mua, mà là có người mua xong đưa tới cho bọn họ.
"Lại đây ăn sáng." Anh liếc mắt liền nhìn thấy cô trên bậc thang, Giang Vũ Phi đi xuống dưới, Nguyễn Thiên Lăng bày bữa sáng lên bàn, đồ ăn hầu như đều là những món cô thích ăn.
Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy một chiếc bánh bao nhỏ cắn một miếng.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi đối diện cô, đưa đến trước mặt cô một ly sữa đậu nành đã cắm sẵn ống hút: "Lát nữa anh phải ra ngoài xử lý chút chuyện, em muốn đi cùng anh không?"
"Không, tôi muốn đi loanh quanh một lát." Điều kiện ở đây không tồi, cô có thể đi ra ngoài tản bộ.
Nguyễn Thiên Lăng gật gật đầu: "Đừng đi xa quá, đến giữa trưa anh sẽ mang đồ ăn về. Buổi chiều anh sẽ đưa em đi chơi, ở đây có nhiều chỗ rất thú vị."
Giang Vũ Phi cúi đầu uống sữa đậu nành, không lên tiếng.
Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái, cũng lẳng lặng ăn sáng.
Tốc độ ăn của anh rất nhanh, sau khi ăn xong anh vẫn không đi, mà ngồi nhìn cô ăn.
"Không phải anh có việc phải đi sao?" Giang Vũ Phi hơi ngẩng đầu lên.