Trong lòng Giang Vũ Phi thầm mắng Nguyễn Thiên Lăng vài câu, sau đó khoác chăn đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, cô đi ra ngoài, định đi xuống lầu ăn chút gì đó.
Vừa mở cửa ra, cô liền nhìn thấy thím Lý đứng trước cửa phòng. Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên, mắt thím Lý sáng lên, mỉm cười nói: “Cô Giang, cô dậy rồi à.”
“Thím Lý, thím đứng đây làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là thiếu gia bảo tôi đứng ở đây.”
Giang Vũ Phi hơi nhíu mày: “Anh ta bảo thím đứng ở đây làm gì? Là canh chừng tôi, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không cho tôi ra sao?”
Thím Lý vội vàng lắc đầu: "Không phải, ý của thiếu gia không phải như vậy."
"Vậy thì anh ta có ý gì?"
Đúng vào lúc này, Giang Vũ Phi chợt nghe thấy giọng nói tức giận của bà Nguyễn từ dưới lầu truyền đến: "Thiên Lăng, con còn không mau đuổi Giang Vũ Phi đi. Cô ta đã không còn là người của Nguyễn gia chúng ta, con và cô ta đã không có quan hệ gì, con còn để cô ta ở lại đây làm gì? Bảo cô ta dọn ra ngoài, đón cho Duyệt Duyệt về. Bây giờ Duyệt Duyệt mang thai con của con, con nên chịu trách nhiệm với mẹ con nó."
“Mẹ, con nói rồi, con sẽ không kết hôn với Nhan Duyệt, đây là việc riêng của con, con mong mẹ đừng quản.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt phản bác.
Bà Nguyễn càng thêm tức giận: "Con là con trai của mẹ, mẹ làm sao có thể không quan tâm đến chuyện của con. Trước kia Giang Vũ Phi mang thai, con muốn từ hôn với Nhan Duyệt để lấy Giang Vũ Phi, mẹ cũng không nói gì. Bây giờ con của Giang Vũ Phi đã không còn, ngược lại Nhan Duyệt có con của con, con nên ở bên cạnh nó. Nếu như con còn nhận người mẹ này, hãy mau chóng bảo cô ta chuyển ra ngoài đi, đừng qua lại với cô ta nữa."
“Đứa bé của Giang Vũ Phi mất là do Nhan Duyệt sắp đặt. Con không thể lấy người phụ nữ như vậy.”
"Chuyện này Nhan Duyệt đã nói với mẹ. Rõ ràng là lỗi của một con chó, con lại tin lời Giang Vũ Phi nói, nhất quyết đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhan Duyệt, mẹ thấy quả thực là con đã bị Giang Vũ Phi làm mờ mắt. Cô ta nói cái gì con tin cái đó, cô ta nói đứa con trong bụng Nhan Duyệt không phải của con, con cũng sẽ tin sao?"
Bà Nguyễn chưa từng tức giận như thế bao giờ. Bà tức giận con trai không nghe lời, càng tức giận Giang Vũ Phi vẫn còn bám riết lấy con trai bà.
Theo bà thấy, Nhan Duyệt là cô gái tốt nhất, có gia thế có học vấn, có ngoại hình có khí chất, tính tình dịu dàng chu đáo, lương thiện chân thành. Cô con dâu tốt như vậy, bà đi đâu tìm được đây. Căn bản Giang Vũ Phi không bằng con bé, hai người bọn họ quả là một trời một vực.
“Thiên Lăng, Duyệt Duyệt là cô gái tốt nhất, con hãy nghe lời mẹ đi, lấy nó chắc chắn không sai đâu. Duyệt Duyệt còn nói, đợi nó sinh con xong là sẽ tiếp quản công ty của Nhan gia, năng lực của nó, Giang Vũ Phi không thể nào sánh kịp. Xã hội bây giờ, con gái đẹp thì nhiều lắm, người như Nhan Duyệt có đốt đèn đi tìm cũng không thấy. Sau khi lấy nó, quan hệ thông gia giữa hai nhà càng thêm thân thiết, đến lúc đó Nguyễn gia càng có tiềm lực phát triển. Hơn nữa Nhan Duyệt là người có năng lực, sau này cũng có thể phụ giúp công việc cho con. Giang Vũ Phi chẳng biết cái gì cả, nó sẽ chỉ kéo chân con lại, con để nó bên cạnh sớm muộn gì cũng bị nó làm liên lụy...”
Giang Vũ Phi nghe không lọt tai, cô quay người đi vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ của cô không nhiều lắm, một cái vali có thể chứa hết.
“Cô Giang, thiếu gia nói cô đừng xuống dưới, cậu ấy nói cậu ấy có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.”