“Tôi đi mua ly nước nóng, cô chờ tôi nhé.” Tiêu Lang đưa áo khoác cho cô, đứng dậy đến quầy chỗ kia mua uống.
Giang Vũ Phi đặt áo anh trên đầu gối, cảm thấy áo quần anh thật to, còn có một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt, giống với mùi hương khi cô nhào vào người anh.
Anh đưa quần áo cho cô, cô không để một bên, mà một tay đặt ở phía trên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt cũng thay quần áo đi tới, phía sau bọn họ còn có Hứa Mạn đi cùng.
Một đám người quần áo thời thượng, đều là trai đẹp gái xinh, sự xuất hiện của bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người.
Mỗi người bọn họ đều sáng chói, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của người khác. Đặc biệt là người đi trước, Nguyễn Thiên Lăng và người ôm cánh tay anh, y như chú chim non nép vào, Nhan Duyệt.
Cả hai người họ giống như đều được Thiên Chúa yêu thương, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc, mà còn có gia thế hùng mạnh hoàn hảo.
Tất cả mọi người nhìn thấy họ sẽ đều ngạc nhiên thán phục, thật sự là trời sinh một cặp, là sự kết hợp hoàn hảo.
Giang Vũ Phi dĩ nhiên cũng chú ý khi bọn họ xuất hiện, lúc cô nhìn sang, cũng là lúc đôi mắt đen láy của Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang.
Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng, chỉ cô mới có thể hiểu tia sáng trong ánh mắt sâu thẳm đó.
Nhưng ánh mắt cô bình thản không sợ hãi, lạnh nhạt thu lại ánh mắt, làm như không biết anh.
“Lăng, đó không phải là Giang Vũ Phi sao? Sao cô ta cũng tới đây?” Nhan Duyệt nhìn sang Giang Vũ Phi, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt hiện lên sự chán ghét khó ai thấy được.
Hứa Mạn ở đằng sau quả thực là người hiểu cô ta như đi guốc trong bụng, lập tức lạnh nhạt nói: “Đi đâu cũng đều có cô ta, đúng là âm hồn bất tán!”
“Mạn Mạn.” Nhan Duyệt quay đầu lại đành liếc cô ta một cái. Hứa Mạn bĩu môi, lại cười hì hì nói: “Được, coi như em nói sai, cô ta đi theo chúng ta cũng không sao, sau này không ai nhắc đến cô ta nữa.”
“Lăng, muốn đi qua chào hỏi cô ta không?” Nhan Duyệt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, biểu cảm của anh bình thường, ánh mắt đen láy vẫn lạnh lùng, hiển nhiên không quan tâm đến sự tồn tại của Giang Vũ Phi.
“Cần thiết sao?” Người đàn ông cụp mắt nhìn về phía cô ta, lạnh nhạt nhếch môi.
Nét mặt Nhan Duyệt lập tức tươi như hoa: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, hôm nay đã thi với bọn họ, em sắp chết đói mất.”
Tiêu Lang mua hai ly nước nóng tới, anh ta tới vừa lúc Nguyễn Thiên Lăng đi qua mặt bọn họ. Nhìn thấy đám người kia, anh chỉ thoáng dừng lại, tiếp tục điềm nhiên như không có chuyện gì đi đến trước mặt Giang Vũ Phi, đưa đồ uống cho cô.
“Cảm ơn.” Người phụ nữ nhận ly, đưa quần áo cho anh.
“Đi thôi, bọn họ chắc còn muốn chơi chút nữa, chúng ta không còn việc gì thì về trước đi.” Người đàn ông vắt áo lên cánh tay cầm chiếc ly, tay còn lại rất tự nhiên cầm tay cô dắt ra ngoài.
Giang Vũ Phi cụp mắt nhìn hai bàn tay nắm nhau, không hất tay ra.
Có lẽ đây chỉ là một cái nắm tay hình thức, không có ý nghĩa gì cả.
“Hình như hai người họ đang hẹn hò.” Nhan Duyệt sợ người đàn ông bên cạnh không hiểu tình thế, mở miệng giải thích cho anh nghe.
Giang Vũ Phi đã có người đàn ông đó, bên cạnh anh cũng có em, cho nên đừng có bất kỳ suy nghĩ gì về người phụ nữ đó nữa.
Con mắt Nguyễn Thiên Lăng hờ hững liếc bọn họ một cái, thu lại ánh mắt, anh không trả lời cô ta.
“Không phải đói sao?” Đi nào, hôm nay tôi mời cô ăn cơm.”
Giang Vũ Phi ngồi trên xe Tiêu Lang, người đàn ông khởi động xe, tìm chủ đề nói chuyện phiếm cùng cô.