Nguyễn Thiên Lăng hơi thay đổi sắc mặt, một sự khó xử xẹt qua trong mắt anh.
Hương trà lượn lờ trong không khí nhưng anh lại không có hứng thưởng thức, nói đúng ra là anh không có tư cách uống ly trà này.
Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho cô một câu trả lời."
Nói xong, anh liền xoay người đi ra khỏi phòng khách, rời khỏi nhà.
Giang Vũ Phi nhìn theo bóng lưng của anh, cô có chút không hiểu rốt cuộc là anh bị làm sao.
Lúc luật sư Hoàng Phủ đến thì chỉ có một mình Giang Vũ Phi trong phòng khách. Ông già minh mẫn đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cô, đồng thời cũng đưa cho cô chi phiếu mười triệu.
Nhưng Giang Vũ Phi chỉ nhận giấy chứng nhận ly hôn, không nhận chi phiếu.
Cô vừa kéo va li hành lý vừa giơ giấy chứng nhận ly hôn đang cầm trong tay nói: "Cháu chỉ cần cái này là được."
Luật sư Hoàng Phủ cười nói: "Cô là đứa trẻ rất đặc biệt, lão thái gia cũng đã đoán được cô sẽ không nhận chi phiếu. Ông ấy muốn tôi nói với cô, kỳ thật ông ấy đã chuyển mười triệu vào trong tài khoản của cô. Đó là tiền tiêu vặt ông ấy cho cô, bảo cô đừng từ chối."
Giang Vũ Phi ngơ ngẩn, cô liền buông hành lý xuống muốn đi tìm ông nội ngay lập tức.
"Lão thái gia hiện đang nghỉ ngơi, ông ấy không muốn cô đến quấy rầy ông ấy."
"Ông nội…” Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, trong mắt cô có một chút nước mắt lấp lánh.
"Lão thái gia hi vọng cô có thể vui vẻ một chút, nắm bắt lấy cơ hội, sống cuộc sống mà cô muốn. Nhưng mà ông ấy vĩnh viễn là ông nội của cô, lúc nào cô cũng có thể đến thăm ông ấy."
Giang Vũ Phi nắm chặt tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, bỗng nhiên cô cảm thấy tờ giấy chứng nhận mỏng manh này không còn quan trọng nữa.
Từ khi sống lại tới nay, biểu hiện của cô phần lớn đều là lạnh lùng và oán hận.
Thế nhưng cô lại thường xuyên xem nhẹ lòng tốt của ông nội đối với cô, cô thật sự là quá ích kỷ, quá bất hiếu.
Nhưng mà hiện tại đã ly hôn rồi, cô quyết định sẽ không tiếp tục oán hận cái gì nữa, cô định sẽ buông bỏ toàn bộ gánh nặng đó, sống cuộc sống mà cô hằng mong muốn.
"Luật sư Hoàng Phủ, cám ơn ông." Giang Vũ Phi mỉm cười với ông, lại kéo va li hành lý, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Nguyễn gia.
Rốt cục cũng ly hôn rồi, Giang Vũ Phi cảm thấy được sự vui vẻ mà trước nay cô chưa từng có.
Cô trở về căn phòng mình đã thuê, đi siêu thị mua thức ăn, định là sẽ tự làm món ngon để ăn mừng.
Nếu như cô có bạn bè thì tốt rồi, có bạn bè thì cô có thể ăn mừng cùng họ.
Đáng tiếc, những người bạn thời đại học có quan hệ tốt với cô đều đã đi nơi khác, không còn ở trong thành phố này nữa, cho nên cô chỉ có thể ăn mừng sự kiện vui vẻ này một mình thôi.
Sàn giải trí Dạ Hoàng, trong phòng VIP.
Nguyễn Thiên Lăng cởi áo khoác rồi tiện tay quăng trên ghế sofa, anh vén tay áo sơ mi lên, hai tay chống nạnh rồi nhếch môi nói: “Hôm nay các người ăn chơi thoải mái, tôi bao hết.”
"Anh Lăng, có phải gặp được chuyện tốt gì không?" Đông Phương Dục cười hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống trên ghế sofa, hai chân thon dài gác lên bàn, thân thể lười biếng dựa ra phía sau: "Tôi ly hôn rồi, đây không phải chuyện tốt sao?"
Những người ở đó sững sờ, lập tức có một cảm giác thật vi diệu.
Anh mỉm cười mà nói chuyện anh ly hôn, giống như đây thực sự là một chuyện tốt vậy. Bọn họ cũng biết quan hệ của anh và Nhan Duyệt, cho nên cũng biết rõ anh thật lòng muốn ly hôn, để có thể dễ dàng qua lại với Nhan Duyệt.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại có một ảo giác là anh đang nói chuyện trái ngược với lòng mình?
Giống như là anh có chút không vui với chuyện anh ly hôn.
Nguyễn Thiên Lăng không có phát hiện giọng điệu của mình có chút không đúng, anh khẽ cười khiển trách bọn họ: "Như thế nào, đều không tin hả? Đều choáng váng hết rồi?"
"Anh Lăng, anh thực sự ly hôn rồi?" Đông Phương Dục hỏi anh một cách lo lắng.