Nhan Duyệt giẫm lên thảm đỏ đi vào khách sạn, mặt tràn đầy vẻ vui sướng. Mặc dù bọn họ chỉ tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc nhưng quy mô lớn nên Nhan Duyệt vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Trên tay cô ta ôm một bó hoa hồng hoàng gia, che bụng của cô ta lại. Cô ta bị vây quanh đi tới phòng nghỉ, từ đầu tới đuôi, đều không nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng...
"Có nhìn thấy chú rể không?" Mẹ Nhan Duyệt hỏi một bồi bàn.
"Hồi nãy chú rể vẫn còn ở đây, có lẽ đang tiếp đãi khách mời." Bồi bàn đáp lại.
Mẹ Nhan Duyệt thở ra một hơi, Nguyễn Thiên Lăng xuất hiện là tốt rồi. Không biết vì sao, lòng bà ta không yên tâm, luôn rất không yên lòng.
"Mẹ, hình như mẹ còn khẩn trương hơn con." Nhan Duyệt cười nói.
"Đây là ngày vui của con, mẹ không khẩn trương sao được, con không khẩn trương là tốt rồi, tránh chút nữa lại luống cuống."
Nhan Duyệt hơi nhắm mắt lại, cô ta cũng rất khẩn trương, cô ta có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy hôn lễ sẽ không tiến hành thuận lợi. Nhưng mà hôm nay quy mô lớn, nhiều khách mới đến như vậy, chắc có lẽ Nguyễn Thiên Lăng sẽ không làm ra chuyện gì mới đúng. Nếu không người không mất mặt không phải chỉ có Nhan gia bọn họ mà Nguyễn gia cũng phải mất mặt.
---
Trong một phòng nghỉ khác, Nguyễn Thiên Lăng đứng trước mặt bà Nguyễn, nhếch môi thản nhiên nói: "Mẹ, con đã cưới Nhan Duyệt làm vợ như mẹ muốn, có thể đưa giấy đăng kí kết hôn cho con không?"
Bà Nguyễn sững sờ: "Con cần để làm cái gì? Dù sao con sẽ kết hôn cùng Duyệt Duyệt, đợi sau khi hai đứa cử hành hôn lễ xong, giấy đăng kí kết hôn có cũng được, mà không có cũng không sao."
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh nói: "Đây là mẹ cho là như vậy, nhưng con không cho là như vậy!"
"Thiên Lăng, con muốn làm gì?" Bà Nguyễn bất an hỏi: "Nhưng mà hôm nay rất nhiều khách đến, con đừng làm ra chuyện thất lễ."
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh lẽo: "Mẹ đưa giấy đăng kí cho con, nếu không hôn lễ hôm nay cũng đừng có cử hành."
Sắc mặt bà Nguyễn thay đổi, giờ bà mới hiểu được, sở dĩ con trai đồng ý cử hành hôn lễ, chính là vì muốn bà giao ra cái giấy đăng kí kết hôn kia.
"Con..." Bà Nguyễn chỉ vào anh, run rẩy mở miệng: "Làm sao con có thể lấy hôn lễ ra mà đùa giỡn, con có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn không? Hôm nay nếu con không cử hành hôn lễ, Nguyễn gia chúng ta sẽ trở thành trò cười của toàn bộ thế giới!"
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống trên ghế sofa, tư thế lười biếng: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, làm sao con có thể không cử hành hôn lễ. Con chỉ hy vọng trước hôn lễ mẹ có thể giao giấy đăng ký cho con."
Bà Nguyễn thở ra một hơi, nhưng vẫn không dám khinh thường: "Đã như thế, vậy thì chờ hôn lễ chấm dứt sẽ đưa cho con, không vội đưa bây giờ."
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh: "Mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Nếu như sau khi hôn lễ cử hành mẹ mới đưa giấy đăng ký cho con, cái kia chỉ có thể nói rõ hôn lễ này là bị ép tiến hành. Con không thể tiếp nhận chuyện như vậy, cũng nhất định không cho phép tồn tại chuyện hôn nhân bị ép buộc! Nhưng nếu bây giờ mẹ đưa cho con, lúc cử hành hôn lễ, chính là con tự nguyện. Cả hai ý nghĩa, rất không giống nhau."
Bà Nguyễn hiểu con mình, nó có thói quen khống chế tất cả mọi chuyện, nhất định không cho phép bất luận kẻ nào kiểm soát hành động của nó, cho nên nó nói chuyện này, thật sự là phong cách làm việc củ nóh. Chỉ là không có bùa hộ mệnh này trên người, bà rất sợ nó sẽ đổi ý, sẽ hủy bỏ hôn lễ...
"Thiên Lăng, mẹ biết cảm nhận trong lòng con. Mẹ cam đoan với con, hôn lễ vừa kết thúc, mẹ lập tức tiêu hủy tờ giấy đăng kí kia, được không?" Bà Nguyễn dịu dàng an ủi anh.