Ba anh Tiêu Tử Bân, trong cơn giận dữ đã nã một phát súng về phía anh…
Anh cứu Nguyễn Thiên Lăng phải trả một cái giá lớn, chính là thiếu chút nữa mất mạng.
Sở dĩ hôm nay mới đến gặp Giang Vũ Phi, cũng là bởi vì hôm nay anh mới có thể xuống đất đi đi lại lại.
"Thiếu gia, chúng ta lập tức trở về đi, miệng vết thương của cậu vỡ ra!” Địch Sinh trầm giọng nói.
Tiêu Lang gật đầu, anh chậm rãi đứng lên, Địch Sinh muốn đỡ anh, bị anh cự tuyệt.
---
Giang Vũ Phi trở lại lâu đài Phi Nhi.
Vừa đi vào phòng khách, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói vênh váo tự đắc của Nhan Duyệt.
“Thím Lý, thím là người làm của Nguyễn gia, vì sao vẫn muốn hầu hạ Giang Vũ Phi?
Hiện tại Lăng không ở đây, về sau cũng không cần phải tiếp tục hầu hạ cô ta, càng không cần phải cho cô ta tiếp tục ở đây.
Một lúc nữa các người đem toàn bộ đồ đạc của cô ta vứt ra ngoài, bảo cô ta cút cho tôi!”
“Nhan tiểu thư, không có sự căn dặn của thiếu gia, chúng ta không thể tự tiện làm chủ.” Thím Lý không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời.
“Thiếu gia nhà các người đã chết, anh ấy không thể nào căn dặn các người làm bất cứ chuyện gì! Từ hôm nay trở đi, các người đều phải nghe mệnh lệnh của tôi.”
Giang Vũ Phi bước vào phòng khách, lạnh lùng hỏi lại.
“Cô là cái thá gì? Bọn họ dựa vào cái gì nghe cô? Còn nữa, ai cho phép cô tới nơi này? Cô, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Nhan Duyệt nhìn về phía cô, tức giận cười khẩy.
Chị Tôn dìu Nhan Duyệt, hung ác đánh trả lại.
“Giang Vũ Phi, vậy cô là cái thá gì? Cùng lắm cô cũng chỉ là một nhân tình thiếu gia bao nuôi. Tiểu thư nhà tôi mang thai con của thiếu gia, đến một đầu ngón chân của tiểu thư nhà tôi cô cũng không bằng!”
“Còn nữa, đây là tài sản của Nguyễn gia, tương lai tài sản Nguyễn gia sẽ do con của tiểu thư thừa kế, cô đừng có không biết xấu hổ mà ở lại đây không chịu đi. Nếu cô không muốn bị đuổi đi, lập tức đi thu dọn đồ đạc cút đi cho chúng ta!”
Chị Tôn nói ra lời nói thật lòng của Nhan Duyệt.
Cô ta nhếch môi lộ ra nụ cười đắc ý: “Giang Vũ Phi, bây giờ cô đã biết rõ ràng tình hình chưa?”
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn Nhan Duyệt, trong lòng một chút thiện cảm với cô ta cũng không có, thậm chí là chán ghét đến cực điểm.
Video truyền trên internet kia cô đã xem hết.
Mặc dù tất cả video đều bị xóa bỏ, cấm phát ra.
Nhưng thím Lý đã sớm download một cái, cho nên cô mới có thể nhìn thấy video nguyên vẹn.
Hóa ra lúc ấy cũng không phải Nguyễn Thiên Lăng cử hành hôn lễ với cô ta.
Mà là đang vạch trần hành vi phạm tội của cô ta…
Cô đã sớm đoán được hai lần Nguyễn Thiên Lăng trúng độc thuốc, đều là Nhan Duyệt đang làm trò quỷ.
Không ngờ tới thực sự là cô ta ra tay.
Người phụ nữ này, vì hãm hại cô, không biết đã dùng bao nhiêu tâm cơ.
Từ chuyện Hứa Mạn đến bây giờ, cô ta vẫn luôn mưu toan âm mưu với cô.
Hôm nay, cô ta cho rằng Nguyễn Thiên Lăng đã chết, chỉ bằng lấy đứa con trong bụng cáo mượn oai hùm.
Hiện tại vẫn nghênh ngang đến địa bàn của cô.
Mà cô, làm sao còn để cô ta ngông cuồng đắc ý như thế…
Giang Vũ Phi cười lạnh nói: “Nhan Duyệt, làm sao cô biết Nguyễn Thiên Lăng đã chết? Cảnh sát đều chưa xác định anh sống hay chết, vừa rồi nghe khẩu khí của cô, thật giống như cô rất chắc chắn rằng anh ấy đã chết. Tôi rất ngạc nhiên, tự tin của cô từ đâu mà có?”
Lông mi Nhan Duyệt hơi nhảy, cô ta hồ nghi nheo mắt lại.
Chẳng lẽ cô biết chuyện cô ta và Cừu Dịch Bách cấu kết?
Chị Tôn cười ha ha nói: “Thiếu gia của Nguyễn gia mất tích một tuần, cảnh sát tìm tòi khắp nơi đều không tìm được anh ta, khẳng định anh ta bị người khác ném xuống biển cho cá ăn. Cho nên anh ta khẳng định là đã chết!”