Đêm nay, bọn họ dựa sát vào nhau, không có tình yêu, không có tình dục, chỉ có cảm giác ôn hòa.
Nguyễn An Quốc nằm viện ba ngày, sau đó chuyển về nhà tĩnh dưỡng.
Sáng sớm, cả nhà đều đến bệnh viện đón ông về.
Chiếc Lincoln màu đen dài chầm chậm đi vào làn đường và dừng lại trước cửa khu nhà.
Giang Vũ Phi và bà Nguyễn dìu ông xuống xe, ông Nguyễn và Nguyễn Thiên Lăng theo ở phía sau.
Đi vào phòng khách, Nguyễn An Quốc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nói với bọn họ: "Đều ngồi xuống đi, tranh thủ hôm nay tất cả mọi người ở đây, ta có chuyện muốn nói."
Giang Vũ Phi có chút căng thẳng, Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt khẽ động, hơi mím môi.
"Ba, ba nói chuyện gì vậy?" Bà Nguyễn cười hỏi.
“Ngồi xuống trước rồi nói.” Nguyễn An Quốc bảo bọn họ ngồi xuống, chờ sau khi bọn họ ngồi xuống, một người làm đi vào thông báo: “Lão thái gia, luật sư Hoàng Phủ đến.”
“Nhanh mời ông ấy vào.”
Luật sư Hoàng Phủ là luật sư riêng của Nguyễn gia năm nay đã thọ sáu mươi, mấy chục năm nay đều tận tụy làm việc cho Nguyễn gia.
Ở Nguyễn gia, địa vị của luật sư Hoàng Phủ rất cao, gần với lão thái gia Nguyễn An Quốc.
Trừ Giang Vũ Phi, ba người khác đều biết luật sư Hoàng Phủ, cũng biết ông đức cao vọng trọng.
Cho nên khi luật sư Hoàng Phủ đến làm bọn họ hết sức kinh ngạc.
Nếu không phải là chuyện lớn, luật sư Hoàng Phủ sẽ không đích thân ra mặt.
Vì sao hôm nay ông ấy lại đến?
Nguyễn Thiên Lăng cũng đoán được một phần, anh liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi, cùng lúc đó cô cũng nhìn về phía anh, ánh mắt bọn họ vừa chạm nhau liền quay đi.
“Lão gia, ông có khỏe không?” Luật sư Hoàng Phủ tinh thần minh mẫn mặc một bộ âu phục đen, mang theo một cặp hồ sơ đen, vẻ mặt tươi cười đi tới.
Luật sư Hoàng Phủ ngồi xuống ghế sofa, đặt cặp hồ sơ lên trên bàn trà.Nguyễn An Quốc tươi cười nói: “Để ông phải bận tâm rồi, bây giờ tôi rất khỏe. Ngồi đi, chuyện hôm nay phải phiền ông rồi.”
Ông Nguyễn khó hiểu hỏi: “Ba, hôm nay ba muốn tuyên bố chuyện gì?”
Nguyễn An Quốc không có trả lời ông ta, mà nói với luật sư Hoàng Phủ: "Ông nói với bọn họ đi."
Luật sư Hoàng Phủ gật gật đầu, ông cười với những người khác nói: "Sự tình là như thế này, lão thái gia ủy thác tôi tiến hành việc ly hôn giữa thiếu gia Nguyễn Thiên Lăng và thiếu phu nhân Nguyễn gia - Giang Vũ Phi. Lúc trước họ kết hôn là một tay lão thái gia xử lý, hiện tại ly hôn, cũng vẫn là ông ấy xử lý."
"Thiên Lăng với Vũ Phi sẽ ly hôn?" Ông Nguyễn ngạc nhiên lên tiếng, mắt ông hơi nhíu lại: "Đang yên đang lành, tại sao lại ly hôn?"
Nguyễn An Quốc lên tiếng: "Chúng nó không hợp, nếu đã không hợp, thì ly hôn đi. Chuyện này hai đứa chúng nó đã đồng ý, ta cũng đồng ý cho chúng nó ly hôn, cho nên không cần hỏi vì sao nữa."
Ông Nguyễn nghe xong, bất mãn liếc mắt nhìn Nguyễn Thiên Lăng.
Bà Nguyễn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng bà ta khôi phục lại cảm xúc rất nhanh.
Luật sư Hoàng Phủ lấy ra văn bản tài liệu đã chuẩn bị xong xuôi ở trong cặp đen, phát cho bọn họ xem: "Thảo thuận ly hôn là lão gia soạn, nội dung rất rõ ràng. Sau khi Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi ly hôn, Giang Vũ Phi nhận được mười triệu tiền bồi thường, Nguyễn Thiên Lăng có 30% cổ phần ở Nguyễn thị, phải trích ra 10% cho Giang Vũ Phi, có điều 10% cổ phần này, phải sau khi lão gia qua đời mới có thể chuyển cho Giang Vũ Phi. Lúc lão gia còn sống, 10% cổ phần công ty này do lão gia toàn quyền bảo quản. Các vị đang ngồi tại đây có ý kiến gì không?"