“Bà chủ, ông chủ đi đâu vậy, khách mời ở bên ngoài đều không thể chờ được nữa.”
“Ông chủ thật là, lúc này rồi mà còn chạy loạn đi đâu nữa.”
Giang Vũ Phi lấy điện thoại đi động ra gọi cho Tiêu Lang nhưng anh lại tắt máy, sắc mặt cô trắng nhợt, tay cầm điện thoại thật chặt.
“Chúng ta cùng đi tìm đi, cứ như thế này cũng không phải là cách.” Một nhân viên nữ nói với những người khác, mọi người đều gật đầu đồng ý, chia nhau ra đi tìm Tiêu Lang.
Giang Vũ Phi ngồi một mình trong phòng nghỉ, cảm giác cô độc mơ hồ.
Cô không biết vì sao Tiêu Lang lại mất tích, nhưng cô có dự cảm không tốt, tiệc đính hôn hôm nay có lẽ sẽ không thành.
Cô nhấc làn váy dài thật dài đi đến đại sảnh của bữa tiệc, đã không còn mấy người khách nữa, rất nhiều người không đợi được đã đi rồi.
Người điều khiển chương trình đi đến trước mặt cô nghi hoặc hỏi: “Còn muốn tiếp tục tiệc đính hôn không?”
“Cứ chờ thêm một lát đi.” Giang Vũ Phi mở miệng nói một cách khó khăn.
Người điều khiển chương trình khẽ gật đầu, quay người đi ra.
Giang Vũ Phi không để ý đến ánh mắt phức tạp của mọi người, lại nhấc váy bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Tiêu Lang, rốt cuộc anh đi đâu, tại sao lại bỏ em ở đây một mình?
Cô đi đến cửa khách sạn, chạy xuống bậc thang, nhưng lại không biết nên đi đâu tìm anh.
Mờ mịt nhìn con đường rộng lớn, Giang Vũ Phi đứng một lúc, rồi chậm rãi ngồi xuống bậc thềm. Cô ngồi ở ngay đây chờ anh, nếu anh quay về, cô cũng có thể ngay lập tức nhìn thấy anh.
Không biết cô đã ngồi bao lâu, di động cô vang lên.
Là Tiêu Lang gọi cho cô!
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhận điện thoại.
“A lô, Tiêu Lang, anh đang ở đâu?”
“Vũ Phi, anh xin lỗi, ba anh bệnh nặng, hiện giờ anh không thể rời đi được.” Tiêu Lang ở đầu dây bên kia nói với cô, vô cùng áy náy, trong giọng nói còn có chút kìm nén đau khổ.
Giang Vũ Phi thấy hơi choáng, ý anh nói là, hôm nay không cử hành lễ đính hôn sao?
“Bây giờ anh ở đâu, em đi tìm anh?”
“Không cần, có gì anh sẽ liên lạc với em.” Tiêu Lang nói xong liền cúp điện thoại, Giang Vũ Phi sững sờ, vội vàng gọi lại, anh lại tắt điện thoại lần nữa.
Trong giây lát, cô cảm thấy toàn thân đều không còn sức lực, cảm giác giống như bị đẩy từ thiên đường xuống địa ngục.
Giang Vũ Phi chán nản ngồi xuống, hốc mắt ửng đỏ, lệ tràn mi. Hiện tại tuy là đầu mùa xuân, nhưng nhiệt độ rất thấp, không khác mùa đông là mấy.
Cô mặc một bộ lễ phục ngồi ở trước khách sạn, gió lạnh thổi qua, toàn thân lạnh như muốn đông cứng lại.
Kỳ thật ngay từ đầu cô đã nên hiểu, cô với Tiêu Lang là không thể nào. Là cô chưa từ bỏ ý định, muốn ôm ấp hạnh phúc, cho rằng dang hai tay ra thì nhất định có thể có được tất cả những gì mình muốn.
Đã từng ở cùng với Nguyễn Thiên Lăng, cô ngốc đến mức vẫn chưa nhìn thấu hạnh phúc, hiện tại lại là Tiêu Lang, cô nghĩ cả đời này cô sẽ không tin vào tình yêu nữa.
Giang Vũ Phi khom người xuống, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
Cô tự nhủ, chỉ khóc lần này nữa thôi, về sau sẽ không khóc lóc vì bất kì người đàn ông nào nữa.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vội vàng đi về phía cô. Tiếng bước chân này trầm ổn có lực, nghe là biết tiếng bước chân của đàn ông.
Giang Vũ Phi vui mừng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng cầm cái áo đang bước về phía cô, trong mắt cô lập tức ảm đạm không còn chút ánh sáng nào.
Không phải là Tiêu Lang đến, mà là Nguyễn Thiên Lăng!