Nguyễn Thiên Lăng nói hủy bỏ hôn lễ, cô sẽ không mặc áo cưới nữa, cho nên mua áo cuới cũng lãng phí. Giang Vũ Phi nhắm mắt trầm mặc trong chốc lát, thu áo cưới lại, bỏ vào trong tủ...
Cô quay người, lại nhìn thấy mấy hộp trang sức để trên tủ đầu giường. Bên trên hộp trang sức có ký hiệu Y Love, những thứ đó là nguyên bộ trang sức lúc ấy cô đã chọn.
Giang Vũ Phi mở hộp trang sức ra, bên trong quả nhiên là những đồ trang sức cô chọn đó. Tất cả đồ trang sức đều làm từ kim cương, mỗi món đồ đều rất xa xỉ, nhưng cô đều không dùng được, cho nên mua về cũng lãng phí.
Cất hộp trang sức đi, Giang Vũ Phi cứ nằm ngửa trên giường như vậy, không thay quần áo, không đi tắm rửa, mỏi mệt nhắm mắt ngủ.
Thế nhưng cô không ngủ được, trong đầu nghĩ đến tất cả chuyện hôm nay, có lời Nguyễn An Quốc nói với cô, có lời Tiêu Tử Bân nói với cô, còn có lời nói dứt khoát của Nguyễn Thiên Lăng.
“Giang Vũ Phi, tất cả chấm dứt rồi…”
“… Đã không có cách nào đi vào trái tim em, anh sẽ tác thành cho em. Anh buông tay!”
“Chúc mừng em, em tự do rồi!”
Từ sau khi cô sống lại, thời gian bọn họ dây dưa gần một năm, cô luôn chờ anh buông tay, rốt cuộc bây giờ anh đã buông tay. Cô đã thực sự tự do, thế nhưng vì sao, trái tim cô lại không cảm giác được sự tự do? Có phải bị giam lỏng trong lồng lâu, cho nên mất đi bản năng bay lượn hay không?
Nhất định là như vậy.
Nhưng không sao, chỉ cần mở lồng chim ra, cô sẽ học mở cánh, sẽ học bay lượn một lần nữa...
---
Trong phòng VIP của Dạ Hoàng, Nguyễn Thiên Lăng tựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo gác lên bàn trà, tư thế lười biếng mất tinh thần. Anh cầm chai rượu, không nhanh cũng không chậm mà uống rượu. Trông anh không giống như đang uống rượu giải sầu, kết quả là chưa đến nửa giờ, hai chai rượu đã bị anh vứt trên mặt đất.
Đông Phương Dục đẩy cửa đi vào ghế lô, vẻ mặt côn đồ lại giống như đang tươi cười.
“Anh Lăng, nghe nói anh tới, em liền lập tức chạy tới. Này, lâu rồi anh không tới nhỉ?”
Trước kia bọn họ luôn luôn tụ tập ở đây uống rượu, Nguyễn Thiên Lăng cũng không bao giờ vắng mặt, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh rất ít khi đến đây. Mấy tháng gần đây, anh càng không tới…
Đông Phương Dục đột nhiên nghe nói anh đến uống rượu, cũng có cảm giác vô cùng kì lạ, sau đó vui vẻ lái xe tới, định uống vài chén với anh. Chỉ là tình huống này của anh…Thấy có chút là lạ.
Có vấn đề!
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, đôi mắt không có tiêu cự lại nhìn trần nhà, tay tự động giơ lên, giơ lên miệng sau khi uống ực một hớp rượu…
Đông Phương Dục nheo cặp hoa đào lại, ngồi xuống bên cạnh anh, mỉm cười hỏi: “Anh Lăng, bộ dạng anh như vậy là đang uống rượu giải sầu sao?”
“…” Nếu như là bình thường, cho dù tâm trạng không tốt, Nguyễn Thiên Lăng cũng sẽ phản bác lại anh ta một câu, nhưng hôm nay anh thật sự không có tâm trạng, đến tâm trạng nói chuyện anh cũng không có, thậm chí sức lực liếc nhìn anh ta một cái cũng không có.
“Ơ, thực sự là có tâm trạng?” Biểu hiện của Đông Phương Dục lại càng tỏ ra mới lạ: “Để em đoán xem, vì sao anh một mình uống rượu giải sầu.”
“…”
“Bình thường, người đàn ông sẽ vì hai chuyện mà uống say, chuyện thứ nhất là công việc không như ý, chuyện thứ hai là chuyện tình cảm không như ý.” Đông Phương Dục nhìn anh chằm chằm, phán như thần: “Gần đây em không nghe nói tin tức Nguyễn thị phá sản, cho nên anh tuyệt đối không phải là do công việc không như ý. Như vậy chỉ còn điều thứ hai, thất tình, đúng không?”