Người đàn ông không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp nói với tài xế: "Không ngại chở hai người chứ, tôi cho anh gấp đôi tiền xe."
Tài xế vui tươi hớn hở nói: "Không ngại, hai vị muốn đi đâu?"
"Tài xế, làm phiền anh bảo anh ta xuống xe, tôi không có thói quen đi chung với người khác." Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Tài xế lộ ra vẻ mặt khó xử, chở hai người, có thể lấy được gấp đôi tiền xe, chuyện tốt như vậy ông ta không muốn bỏ qua.
"Cô à, cô có thể châm chước một chút không, chúng tôi kiếm tiền thật sự không dễ dàng chút nào, cũng hiếm khi vị tiên sinh này lại ra tay hào phóng như thế, thật vất vả tôi mới kiếm được một chút tiền, phiền cô thứ lỗi một chút được không?"
"Tôi cũng cho anh gấp đôi tiền xe, anh bảo anh ta xuống xe đi." Giang Vũ Phi không chớp mắt nói.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi: "Tôi cho anh tiền xe gấp bốn lần."
"..." Giang Vũ Phi không tiếp tục tranh cãi vô nghĩa như vậy nữa, cô không bao giờ có nhiều tiền như anh được, căn bản cô không sánh được với anh.
"Tài xế, nếu anh không đuổi anh ta xuống xe, tôi sẽ khiếu nại anh đấy." Giang Vũ Phi lạnh nhạt dửng dưng nói, trực tiếp dùng cách này để đe dọa.
Tài xế quay đầu buồn cười nói: "Cô à, tôi không lấy tiền xe của cô được không?"
"Không được." Giang Vũ Phi không cho một cơ hội thương lượng nào: "Anh đuổi anh ta xuống xe, tôi cũng có thể cho anh tiền xe nhiều gấp bốn lần."
"Tôi cho sáu lần." Nguyễn Thiên Lăng lập tức tăng giá, rõ ràng là muốn đối nghịch với cô.
"Tôi nói này, không phải hai người các vị đang trêu chọc tôi đấy chứ?" Tài xế cuối cùng phát hiện có chỗ không ổn: "Hai người quen biết sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải!"
Hai người trăm miệng một lời, nam nói quen biết, nữ nói không biết. Tài xế lập tức liền hiểu ra, cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân đang cãi nhau.
"Không bằng như vậy đi, cô gái này, tôi không cần tiền xe của cô, cô đồng ý thì chúng ta đi, không đồng ý vậy mời xuống xe. Vị tiên sinh này, anh muốn đi đâu?"
"Anh không sợ tôi khiếu nại sao?" Giang Vũ Phi nhíu mày hỏi anh ta.
Tài xế cười nói: "Cô đi khiếu nại đi, dù sao tôi sẽ nói hai người là một đôi tình nhân đang giận dỗi, cố ý giày vò tôi. Tiên sinh, anh sẽ làm chứng giúp tôi chứ?"
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào thành ghế, khóe miệng nhếch lên đường cong nhàn nhạt: "Đương nhiên."
"Vậy là tốt rồi. Tiên sinh, anh muốn đi đâu để tôi lái xe." Tài xế cười hỏi anh.
"Chờ một chút, tôi muốn xuống xe!" Giang Vũ Phi đột nhiên lên tiếng, cô đẩy cửa xe, tức giận đi ra ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng cũng lập tức xuống xe, đồng thời để lại mấy tờ tiền giá trị trăm đồng.
Giang Vũ Phi nổi giận đùng đùng đi một quãng xa, đột nhiên cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Nguyễn Thiên Lăng, anh có ý gì hả?"
Người đàn ông khí thế bùng bừng đứng trước mặt cô, anh chăm chú nhìn vào cô, lạnh nhạt cười khẩy: "Anh không có ý gì hết."
"Cố ý đùa giỡn em rất thú vị phải không?" Cơn giận của Giang Vũ Phi càng lớn hơn.
"..." Nguyễn Thiên Lăng mím môi không nói, chỉ dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Không biết có phải là ảo giác của Giang Vũ Phi hay không, cô cảm thấy trong mắt anh, dường như chất chứa vô vàn nỗi buồn. Giang Vũ Phi giật mình một cái, trái tim giống như bị cái gì vỗ vào, gây nên từng đợt sóng lăn tăn.
Không đợi anh trả lời, cô lại quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Đi đến trạm xe buýt, cô lên bừa một chiếc xe buýt. Sau đó Nguyễn Thiên Lăng vẫn đi theo cô…
Bây giờ là bảy giờ tối, chính là giờ cao điểm tan tầm, trên xe rất đông người. Giang Vũ Phi chen chúc trong nhóm người, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Đã rất lâu rồi cô không đi xe buýt, trong lúc nhất thời chen chúc trên một chiếc xe chật chội như vậy, cô có chút không thích ứng được.