Nơi này là trên núi, lại không có người, anh giết cô ở nơi hoang dã này sẽ dễ dàng vứt xác, hủy thi thể xóa vết tích.
Nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô, Nguyễn Thiên Lăng vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh cắn răng, ghé sát lại gần cô điềm đạm nói: "Cô ngược lại còn nhắc nhở tôi, nơi này là một nơi giết người không tệ!"
“Anh...”
“Nhưng muốn giết cô, cũng không cần tôi đích thân ra tay!”
Giang Vũ Phi đột nhiên mở to hai mắt, lập tức hiểu ẩn ý trong lời anh nói. Ý của anh là mang cô đến nơi này không phải để giết cô, là cô suy nghĩ nhiều.
Đúng vậy, thân phận anh là gì chứ, nếu thật sự muốn giết người thì còn cần anh tự ra tay sao?
Giang Vũ Phi không khỏi tự cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ của mình.
Cô muốn hất bàn tay Nguyễn Thiên Lăng ra, người đàn ông này lại cứ không cho cô được như ý.
Cô xấu hổ lườm anh: "Buông tay, tôi muốn xuống xe!"
Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt sâu xa, lại cô kéo tới gần một chút, sắc bén hỏi: "Giang Vũ Phi, nói cho tôi biết, tại sao cô lại có suy nghĩ tôi muốn giết chết cô? Chẳng lẽ ở trong lòng cô, tôi là người tâm ngoan thủ lạt như thế?"
Giang Vũ Phi ánh mắt hơi sáng lên, giải thích: "Anh đột nhiên dẫn tôi lên núi vắng vẻ không người, là ai cũng sẽ nghĩ lung tung, chẳng lẽ còn cho rằng anh dẫn tôi tới nơi này ngắm phong cảnh sao?"
"Tốt, cho dù là cô nói có lý. Vậy cô nói tôi còn dám hại chết cô nữa là có ý gì, tôi từng hại chết cô sao?"
"Tôi..." Giang Vũ Phi không biết nên giải thích thế nào, cô không có khả năng nói cho hắn biết chuyện cô sống lại một lần.
"Nói đi, lời đó của cô là có ý gì!" Nguyễn Thiên Lăng nheo nheo đôi mắt sắc bén, tiếp tục ép hỏi.
"Chuyện Tất Thế Xương lần trước, anh còn nhớ chứ!" Giang Vũ Phi phẫn nộ tránh né tay của anh, trong mắt đầy phẫn hận.
Nguyễn Thiên Lăng liền giật mình, cô đột nhiên đẩy cửa xuống xe, chạy về phía dưới núi.
Bất kể mục đích anh mang cô lên núi là gì, cô đều không muốn ở cùng một chỗ với anh. Ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc cô chạy được có vài mét đã bị anh túm được, cánh tay anh dùng lực ôm chặt eo cô từ phía sau, ngăn cản không cho cô tiếp tục chạy trốn.
"Thả tôi ra!" Giang Vũ Phi giãy giụa kịch liệt, người đàn ông vòng tay ôm chặt lấy cô, cũng thuận tiện khóa chặt hai cánh tay đang vùng vẫy của cô.
Anh vác cô lên rồi quay người đi trở về.
"Khốn kiếp, tôi bảo anh thả tôi ra!" Giang Vũ Phi hai tay không thể động, chân không ngừng đá đạp lung tung. Đáng tiếc sức lực của cô đánh lên người Nguyễn Thiên Lăng, một chút tác dụng cũng không có.
Người đàn ông dễ dàng ôm thân thể nhẹ nhàng của cô đi, vài bước đi qua xe, lại chuyển qua rẽ ngang vào góc, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tòa biệt thự hai tầng màu trắng.
Biệt thự có một hoa viên rất lớn phía trước, hoa viên dùng song sắt cao cao vây quanh. Trên song sắt là các loại hoa tường vi màu sắc leo bám vào.
Đỏ, hồng, trắng, thậm chí còn có màu xanh da trời.
Giang Vũ Phi bị tất cả cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, cô quên cả giãy giụa, Nguyễn Thiên Lăng đi đến trước cửa sắt, nhập mật mã vào khóa điện tử, cửa tự động mở ra.
Anh kéo cô đi vào, cửa sau lưng tự động đóng lại.
"Đây là nơi nào?" Cô nghi ngờ hỏi anh, Nguyễn Thiên Lăng không nói, chỉ mang cô vào biệt thự, đi lên lầu hai, đẩy cửa một gian phòng khác.
Hóa ra là phía sau biệt thự có động thiên.
Bên ngoài bức tường rộng rãi được bao quanh bởi các ô cửa sổ, những ngọn núi cao chót vót, cây xanh um tùm và thác nước nhỏ từ trên đỉnh núi chảy xuống.