Cô ta phải để cho anh biết rằng trên thế giới này chỉ có có Nhan Duyệt cô ta mới là người phụ nữ tốt nhất, là người phụ nữ xứng với anh nhất.
Nghĩ tới đây, Nhan Duyệt nhếch môi, cô ta vứt điện thoại sang một bên, nằm ngửa ra giường, cất giọng khẽ hát.
Chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Thiên Lăng đã ly hôn với Giang Vũ Phi, cô ta lại cảm thấy đắc ý và vui vẻ vô cùng.
---
Cả đêm không thể nào ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Giang Vũ Phi thức dậy thật sớm, ở nhà đợi Nguyễn Thiên Lăng đến gặp cô.
Chuyện đêm đó như một cái dằm trong tim cô, mỗi lần thở, trái tim cô đều cảm thấy nhói đau.
Nếu không thể nhổ được cái dằm đó ra, cả đời cô cũng không thể cảm thấy vui vẻ thực sự.
Giang Vũ Phi lo lắng ngồi trên ghế sofa, mới đợi được mười phút cô đã cảm thấy thời gian sao mà lâu đến vậy.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra, Nguyễn Thiên Lăng không hề biết địa chỉ của cô, cô vội vàng gửi tin nhắn, cũng coi như nhắc nhở anh, để anh đến sớm một chút.
Nửa tiếng trôi qua, khi toàn thân cô mỏi mệt thì có tiếng gõ cửa.
Cô vội vàng ra mở cửa, người đứng bên ngoài là Nguyễn Thiên Lăng với thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen.
Trên vai và trên đầu anh còn vương vất một vài bông tuyết.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, ngoài trời tuyết đã rơi?
“Đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi.” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm với ánh mắt thâm thúy, thản nhiên nói.
“Anh chờ một chút.” Cô quay lại mặc thêm áo lông màu trắng, quàng khăn, đút điện thoại, chìa khóa và một ít tiền vào trong túi, thay giày, sau đó ra ngoài và đóng cửa lại.
Từ nãy đến giờ Nguyễn Thiên Lăng vẫn đứng ngoài cửa, không đi vào trong nhà.
Anh liếc nhìn cũng thấy tất cả mọi thứ, phòng khách này rất nhỏ, chỉ khoảng hơn mười mét vuông.
Ngoài bộ ghế sofa, một chiếc bàn trà và một chiếc ti vì thì không còn gì nữa.
Căn hộ như vậy hoàn toàn không thể so sánh với Nguyễn gia.
Sau khi Giang Vũ Phi được gả cho anh đều sống rất thoải mái, dễ chịu, đột nhiên dọn ra khỏi Nguyễn gia, sống trong một căn phòng đơn sơ tồi tàn này, anh không biết cô có quen hay không, dù sao anh cũng cảm thấy không quen.
Đi xuống lầu, bên ngoài đúng là tuyết đã rơi, chỉ là mặt đất chưa có tuyết, những bông tuyết rơi xuống đất đều tan ra, làm mặt đường trở nên trơn trượt.
Lên xe của Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi không hỏi gì cả, cô chờ anh đưa cho cô một kết quả.
Xe của anh dừng lại ở một khu chung cư cao cấp, anh mở cửa xe để cô ra ngoài, sau đó dẫn cô vào khu chung cư.
Giang Vũ Phi có chút nghi ngờ, anh mang cô tới đây làm gì?
Bấm thang máy lên tầng 23, anh móc ra chiếc chìa khóa và mở cửa một căn hộ.
“Đây là đâu?” Giang Vũ Phi nghi ngờ hỏi lại.
“Cứ vào đi đã.” Người đàn ông đi vào trước, cô cũng đi vào theo.
Đây là căn hộ rất rộng lớn, được thiết kế một cách xa hoa theo phong cách châu Âu, đồ dùng trong nhà cũng đều mang kiểu dáng châu Âu.
Nguyễn Thiên Lăng máy sưởi ấm, cởi áo khoác vứt trên sofa, sau đó ngồi xổm trước ti vi, cho một chiếc đĩa CD-ROM vào trong đầu DVD.
Giang Vũ Phi đứng đó, không hiểu anh đang làm gì.
“Ngồi xem đi.” Anh quay đầu lại nhìn cô, cô ngồi vào ghế sofa, anh cũng cho đĩa vào trong đầu xong.
“Đáp án cô cần đều ở bên trong.” Anh ngồi xuống cạnh cô, xem cùng cô.
Giang Vũ Phi thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là băng hình giám sát ở khách sạn đêm đó sao?