Ăn miếng trả miếng, xem ai sợ ai.
Sắc mặt La Nhu Vân hơi khựng lại, Nguyễn Thiên Lăng thì lại cười đầy ý nhị.
Ánh mắt anh sâu lắng nhìn cô, nở nụ cười dỗ dành: “Đều là lỗi do anh, phu nhân đừng trách anh!”
Giang Vũ Phi giả vờ trở mặt: “Tất nhiên phải trách anh rồi, còn phải phạt anh nữa! Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của La tiểu thư... em phạt anh nhảy với cô ấy bản nhạc đầu tiên.”
Nếu như anh ta đồng ý thì đó là do cô bảo anh ta nhảy với La Nhu Vân, chứ không phải do cô ta yêu cầu.
Đương nhiên là nếu anh ta không đồng ý, đồng nghĩa với việc anh ta thẳng thắn không thèm nể mặt La Nhu Vân.
Dù ngang hay dọc cô đều không chịu thiệt, cô không cần phải lăn tăn gì cả.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lại thâm thúy thêm một chút nữa, anh nửa cười nửa như không cười, khiến Giang Vũ Phi có chút chột dạ.
Sao nào... có phải đã phát hiện cô thật có tâm cơ phải không?
Hứ, nếu không thích thì sớm ly hôn với cô!
La Nhu Vân xưa nay là một thiên kim tiểu thư được mọi người cung phụng, gây hấn đấu đá thì cô ta đã nghe nhiều nhưng diễn kịch trước mặt cô ta, cô ta chưa từng thấy.
Vì vậy đối diện với đòn phản kích liên hoàn của Giang Vũ Phi, nhất thời cô ta chưa tìm được lý do để đối phó.
Trong lòng cô ta kì thực rất ghét Giang Vũ Phi nhưng trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười, không thì Nguyễn Thiên Lăng lại không thích cô ta.
“Nếu đây là yêu cầu của phu nhân, anh nào dám không tuân lệnh!” - Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, đồng ý nhảy với La Nhu Vân bản nhạc đầu tiên.
La Nhu Vân biết đây không phải vì cô ta yêu cầu mà được nhưng trong lòng cũng rất vui.
Cô ta lập tức thân thiết khoác tay Giang Vũ Phi, giống như cô em gái hàng xóm cười nói: “Chị nè! Đi thôi, em dẫn chị đi làm quen với các cô gái khác, việc xã giao ở đây cứ để Nguyễn đại ca lo, không thì chị sẽ mệt lắm!”
Giang Vũ Phi làm ra vẻ khó từ chối vẻ thịnh tình của cô, chỉ biết cười gật đầu: “Vậy cũng được, làm phiền La tiểu thư vậy.”
“Ây da! Đừng có gọi em La tiểu thư này La tiểu thư nọ, chị cũng như Nguyễn đại ca, cứ gọi em là em gái được rồi!”
Nụ cười ngây thơ vô tội của La Nhu Vân, nếu như không phải kiếp trước đã từng biết cô ta, Giang Vũ Phi có lẽ thật sự nghĩ cô ta là một cô gái thuần khiết chưa vướng bụi trần.
Nghĩ đến sự việc cô ta đã sắp xếp trong bữa tiệc sinh nhật, Giang Vũ Phi hơi cụp mắt, vẻ mặt hơi sắc lạnh.
Cô em gái như cô ta, cô làm sao dám nhận.
Theo La Nhu Vân đi làm quen với một số quý bà và tiểu thư nhà giàu xong, La Nhu Vân sắp xếp cô ngồi vào trong góc nghỉ ngơi, còn cô ta tiếp tục tự đi tiếp đón khách mời khác.
Giang Vũ Phi thả người dựa vào chiếc ghế sofa, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh đậm, tay đeo găng màu trắng, dùng một cái khay bưng đến cho cô một ly rượu vang đỏ.
Cô mỉm cười nói cám ơn, tay nhận lấy ly rượu một cách trang nhã, nhẹ nhàng lắc đều, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm.
Không lâu sau, âm nhạc vang lên, ánh đèn trở nên mờ ảo, đã đến giờ khiêu vũ.
Nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng và La Nhu Vân đang khiêu vũ giữa đại sảnh, Giang Vũ Phi hơi cụp mắt. Ánh đèn lung linh chiếu trên mặt cô, lúc tỏ lúc mờ, tựa hồ như tâm trạng của cô hiện giờ.
“Ui da…” - Một ly rượu bất ngờ đổ lên người cô, một người phụ nữ vội vàng xin lỗi cô.