Thế nhưng giây phút này anh tỏ ra minh trí hơn lúc đó rất nhiều, anh không những biết cô trong sạch mà còn nhìn thấu vấn đề của La Nhu Vân, điều này đúng là gây kinh ngạc với cô.
Thực ra Giang Vũ Phi biết ở kiếp trước anh lựa chọn không tin cô là cố tình mà thôi, mục đích là để ly hôn với cô…
“Nguyễn đại ca, cho dù anh có tin hay không nhưng em không hề lừa dối anh.” - La Nhu Vân không từ bỏ lại giải thích với anh thêm lần nữa.
Giang Vũ Phi than phiền trong lòng, cô vốn tưởng chuyện này xem như bỏ qua. Nhưng La Nhu Vân thật không biết hối cải, vậy thì đừng trách cô không khách khí!
“Thiên Lăng, chúng ta về thôi. Em nhức đầu quá... rất khó chịu!” - Giang Vũ Phi yếu ớt kéo kéo áo của Nguyễn Thiên Lăng, làm bộ dạng tỏ ra cực kì khó chịu.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn sắc mặt cô bình thường, hoàn toàn không giống đã uống say, nên hỏi cô đầy nghi hoặc: “Em sao vậy?”
“Em không biết nữa, em chỉ mới uống có chút xíu rượu thôi mà, lúc nãy không sao, nhưng bây giờ em nhức đầu quá…”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tỏ ra phức tạp, La Nhu Vân hơi biến đổi sắc mặt.
“Đi! Anh đưa em đến bệnh viện.” - Nguyễn Thiên Lăng bế cô, bước đi ra ngoài.
Trong lòng La Như Vân là một sự hoảng loạn, cô ta cũng gấp gáp chạy ra ngoài, nhưng không phải đi theo đến bệnh viện mà đi tìm ba cô ta để xử lý việc này.
Nguyễn Thiên Lăng đưa cô đến một bệnh viện tư, vị bác sĩ trẻ lấy một chút máu của cô đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm là trong máu của cô có một lượng nhỏ thành phần thuốc mê.
Nhận được kết quả này, Nguyễn Thiên Lăng giận đến nỗi đá chân vào chiếc ghế.
Giang Vũ Phi nằm trên giường bệnh, khép mắt lại.
Kết luận này không có gì bất ngờ, cô chỉ uống chút rượu có thuốc mê cho nên thuốc không được hiệu quả.
Kiếp trước cô uống hết nguyên ly rượu, cho nên khi tên họ Tất xâm phạm, cả người cô hôn mê choáng váng không có chút phản kháng nào, hình như còn thật sự tự sà vào lòng hắn nữa.
Đó cũng là nguyên nhân khiến bọn họ nhận định là cô tư tình với tên họ Tất.
Kiếp này, vì để đóng cho trọn vở kịch nên cô cũng uống rượu, nhưng mà chỉ là một ngụm nhỏ nên thuốc mê không đủ làm cô mất hết ý thức...
Bác sĩ truyền dịch cho Giang Vũ Phi, Nguyễn Thiên Lăng luôn luôn ở bên cạnh cô không nói gì cả.
Giang Vũ Phi cũng không hỏi anh, có nhiều chuyện không cần cô hỏi cũng biết rõ.
Truyền dịch xong thì trời cũng đã khuya.
Ngủ một giấc, cơ thể Giang Vũ Phi khá hơn rất nhiều, tinh thần cũng trở nên rất tốt.
Nguyễn Thiên Lăng dìu cô đứng dậy, lấy áo vest khoác lên người cô, ôm lấy vai cô bước ra ngoài: “Đi thôi! Chúng ta về nhà.”
Giang Vũ Phi ngoan ngoãn theo anh rời khỏi bệnh viện, ngồi lên xe anh.
Anh nổ máy xe, nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em yên tâm! Sự việc hôm nay anh nhất định đòi lại công bằng cho em.”
Giang Vũ Phi thở dài: “Thôi bỏ đi! Biết đâu cũng chỉ là hiểu lầm.”
Nguyễn Thiên Lăng thầm cười lạnh, không thể nào là hiểu lầm!
Giỏi lắm! La gia lại dám bày mưu với anh, xem anh như con rối. Vậy thì đừng trách anh không khách khí!
Nguyễn Thiên Lăng không nói gì, Giang Vũ Phi cũng im lặng.
Miệng cô nói là hiểu lầm, kì thực cô biết anh hiểu rất rõ đây không phải là hiểu lầm.
Tuy nhiên, cũng không biết là anh sẽ đối phó với La gia như thế nào. Dù sao La Nhu Vân đối xử với cô như vậy, cũng chỉ là vì anh.