Nhưng trong lòng anh đang có chuyện nên không thể tập trung.
Hiếm khi hai ông cháu họ có cơ hội ngồi đánh cờ với nhau. Giang Vũ Phi không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này, liền đi vào bếp pha trà cho họ.
Cô bưng trà đi ra, hương trà lập tức thu hút sự chú ý của hai ông cháu. Cả hai người đều thích uống trà, không thể chống cự lại sức hấp dẫn của loại đồ uống này.
Cũng giống như người thích uống rượu vậy, nghe thấy rượu ngon liền không tự chủ được.
“Tay nghề pha trà của Vũ Phi ngày càng tốt!” - Ông nội uống một ngụm trà, vừa cười vừa tán thưởng cô.
Nguyễn Thiên Lăng cũng âm thầm gật đầu, quả thực là đã tiến bộ rất nhiều.
Giang Vũ Phi khẽ cười nói: “Nếu ông nội thích uống, mỗi ngày cháu sẽ pha cho ông uống.”
Ông nội vui không ngậm được miệng, gật đầu trực tiếp nói một lời đã định, còn nói phải uống trà cô pha mãi, uống đến khi lâm chung thì thôi.
Nguyễn Thiên Lăng hướng cặp mắt đen láy nhìn về phía Giang Vũ Phi, trên mặt cô hiện rõ nét tươi cười, trong ánh mắt cũng là nụ cười chân thành.
Trong lòng anh nghĩ, hoặc là cô tâm cơ quá sâu, hoặc là cô thực sự đơn thuần.
Nếu không thì làm sao cô có thể hoàn toàn lấy lòng ông nội được.
Hơn nữa, ông nội thích cô như vậy, anh muốn ly hôn với cô thực sự là rất khó.
Nguyễn Thiên Lăng đang mải nghĩ trong lòng, điện thoại anh đột nhiên vang lên. Không giống với trước đây, tiếng chuông lần này là một bản piano du dương, là “Bản ballad dành cho Adeline” nổi tiếng.
Đây là một ca khúc biểu đạt tình yêu, rất nhiều đàn ông đều ví người phụ nữ mình yêu như Adeline.
Nguyễn Thiên Lăng đặc biệt cài nhạc chuông này, ý tứ ra sao không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ động. Không cần đoán cũng biết người gọi điện đến nhất định là Nhan Duyệt.
“Ông nội, cháu đi nghe điện thoại một lát!”
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy đi ra phòng khách, cố ý không cho hai người nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện.
Ông nội cũng là người rất tinh ý, ông khua tay lạnh nhạt nói: “Thu hết quân cờ vào đi!”
“Ông nội, ông không chơi sao?”
“Không chơi, phiền lắm!” - Ông dựa vào ghế sô pha, sắc mặt thoáng chút mệt mỏi.
Giang Vũ Phi bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy. Ông nội đã lớn tuổi như vậy lại còn luôn bận tâm vì chuyện của hai người họ. Bọn họ cũng thật là quá bất hiếu rồi.
Cô động lòng, tiến lên nắm tay ông nội, ngồi xổm bên cạnh ông, cười nói những lời nói từ sâu trong đáy lòng: “Ông nội, kỳ thật cháu rất tốt... Thật đó!”
Ông nội khó hiểu nhìn về phía cô, cô lại nói: "Ông nội, ông đã lớn tuổi hãy hưởng phúc nhiều hơn đi. Con cháu đều tự có hạnh phúc của riêng mình, có những chuyện gượng ép cũng không được!"
Ông lão từ trong thâm tâm cảm động, ông chăm chú nhìn Giang Vũ Phi một lát, mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Vũ Phi à, cháu thực sự là một đứa trẻ hiểu chuyện! Thiên Lăng lại không biết quý trọng cháu, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải hối hận!”
Ông là người từng trải, lại trải qua rất nhiều sóng to gió lớn nên ông biết cái gì mới là trân quý nhất.
Đáng tiếc Nguyễn Thiên Lăng cứ mãi không hiểu, phải nếm đủ đau khổ mới biết quay đầu lại.
“Ông nội, thực ra cô Nhan cũng rất tốt. Thiên Lăng ở bên cô ấy chưa hẳn đã là chuyện gì xấu!” - Giang Vũ Phi thừa cơ nói ra.
Sắc mặt ông nội lập tức trầm xuống, thản nhiên nói: “Cô ta tốt... nhưng không phù hợp với Thiên Lăng, càng không thích hợp với Nguyễn gia!”
Nói xong, ông lão liền đứng dậy rời đi.
Giang Vũ Phi đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy rất khó hiểu. Theo cô thấy, Nhan Duyệt quả thực rất tốt mà.
Có dung mạo, có gia thế, có tài hoa, quan trọng hơn là tình đầu ý hợp với Nguyễn Thiên Lăng. Vì sao cô ấy không thích hợp với Nguyễn Thiên Lăng, càng không thích hợp với Nguyễn gia chứ?