Giang Vũ Phi mỉm cười cảm kích anh: "Cảm ơn anh, anh lại giúp tôi một lần nữa!"
"Không cần câu nệ, đây chẳng qua là tiện tay mà thôi." - Anh nói vẻ rất không để ý. Giang Vũ Phi cảm kích trong lòng, anh ấy thật đúng là một người đàn ông tốt.
Tiêu Lang không chỉ đưa cô đi bệnh viện xử lý vết phỏng, anh còn lái xe đưa cô về nhà.
Giang Vũ Phi trịnh trọng cảm ơn anh xong, nhìn xe của anh đi xa rồi mới quay người vào nhà.
Nhưng cô không ngờ, vừa quay người lại, đột nhiên đối diện với một ánh mắt lạnh lùng.
Không biết Nguyễn Thiên Lăng đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào.
Giang Vũ Phi bị sự xuất hiện như bóng ma của anh làm giật mình, người không tự chủ được lùi lại một bước. Nguyễn Thiên Lăng ngả người lên trước bắt lấy cánh tay cô, kéo đến gần phía người anh.
Người của Giang Vũ Phi bị ép nghiêng, vết phỏng trên bắp chân cọ xát lên quần, một trận nóng rát đau đớn.
"Anh làm gì, thả tôi ra!" - Cô cau mày, chịu đựng cơn đau đớn khiến người muốn rơi nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng không nói, vẻ mặt âm trầm, dùng sức thô lỗ kéo cô đi về hướng xe anh. Trong lòng Giang Vũ Phi rất sợ hãi, bộ dạng anh như vậy thật là khủng khiếp.
Cho cô một cảm giác giông bão sắp kéo đến.
"Nguyễn Thiên Lăng, anh làm cái gì thế?" - Cô giãy giụa, liều chết không lên anh xe.
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xe, dùng sức lực rất lớn đẩy cô vào.
Bả vai Giang Vũ Phi quẹt mạnh qua đỉnh cửa xe, đau đến mức ở trước mắt cô biến thành màu đen.
Cô chật vật ngã lên ghế, cửa bị Nguyễn Thiên Lăng đóng sầm lại, vừa đúng lúc đụng vào vết phỏng của cô.
"A…" - Cô đau đớn thấp giọng kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn một giọt máu.
Cô cắn răng nhịn đau đứng dậy mở cửa, nhưng mà cửa đã bị Nguyễn Thiên Lăng khóa lại, làm sao cũng không thể mở ra.
Anh ngồi ở một bên khác, Giang Vũ Phi nghiêng người đi kéo cánh tay anh: "Mở cửa ra! Thả tôi ra ngoài... có nghe thấy không!"
Nguyễn Thiên Lăng gạt tay ra. Giang Vũ Phi bị anh gạt ra, đầu lại bị đụng vào kính cửa sổ.
Khoang xe này nhỏ hẹp, cô cựa quậy một chút là sẽ chịu tổn thương một lần.
Bỗng nhiên Giang Vũ Phi bất động, cô hít vào một hơi thật sâu, đợi cơn đau đớn ở các nơi đều tan đi, mới ngồi vững trên ghế.
Nguyễn Thiên Lăng mím môi thật chặt, khởi động xe rời đi không nói một lời.
Cô không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, nhưng cô có cảm giác giờ khắc này anh rất nguy hiểm. Thật ra, cô rất sợ anh nổi điên.
Nếu như anh thực sự nổi giận, đoán chừng không có ai có thể cứu được cô.
Xe chạy với tốc độ rất nhanh.
Giang Vũ Phi lần tìm đến dây an toàn, tay run rẩy thắt thắt dây an toàn cho mình.
Nguyễn Thiên Lăng thoáng nhìn động tác của cô, khóe miệng nhếch lên một chút mỉa mai lạnh lùng: "Cô biết sợ chết?"
“…”
"Sợ chết mà còn dám chọc điên tôi?" - Giọng anh đột nhiên sắc bén gầm nhẹ, giống như Tu La địa ngục.
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, đôi mắt nhìn về phía trước.
Giờ khắc này, cô mới cảm giác được tính mạng cô nhỏ bé đến như thế nào. Ở trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, cô vĩnh viễn là một kẻ yếu không cách nào phản kháng anh, không cách nào đối đầu với anh.
Đây chính là chỗ tốt mà quyền thế mang đến, cũng là kiểu coi trời bằng vung mà quyền thế mang đến.
Thấy cô không nói, Nguyễn Thiên Lăng lại cười lạnh, đáy mắt vẫn tràn ngập vẻ hung ác nham hiểm.
Xe dừng lại, anh mang cô trở lại biệt thự nơi hai người đã ở sau khi kết hôn.
"Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" - Giang Vũ Phi thận trọng hỏi anh.
Anh không trả lời mà mở cửa đi ra rồi đi vòng qua bên cô mở cửa xe. Anh liền cầm chặt cánh tay cô kéo ra ngoài.